Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Tháng Năm Ấy, Chúng Ta Lạc Mất Nhau
Chương 2
Tôi cố gắng trấn tĩnh, đưa tay xoa nhẹ bụng, dỗ dành đứa bé.
Tôi cắn chặt răng, tự véo mình để nén tiếng nấc: “Vậy... em đợi anh về.”
Tắt máy, tôi mới phát hiện nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tôi cố lấy lại bình tĩnh.
Năm xưa tôi đã cùng Giang Việt Sinh khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Mỗi lần gặp khó khăn, anh đều dặn tôi phải giữ bình tĩnh để tìm hướng giải quyết.
Vậy nên, tôi lau nước mắt, rút điện thoại chụp vài bức ảnh làm bằng chứng.
Tôi không la hét, cũng không đến đối chất.
Tôi bình tĩnh đến đáng sợ.
Chuyện đã rõ ràng.
Nói thêm cũng vô ích.
2
Khi Giang Việt Sinh về đến nhà, tôi đang cuộn mình trên sofa, nhẩn nha ăn từng miếng bánh kem nhỏ.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, trên người vẫn còn vương hơi lạnh.
Tôi khẽ rụt người lại.
Thấy tôi như vậy, anh bật cười, đưa tay lau lớp kem dính nơi khóe môi tôi: “Sao lại như con nít thế này?”
Tôi cong môi cười nhẹ: “Không phải do anh cưng chiều em sao?”
Câu này không sai.
Giang Việt Sinh luôn chiều theo mọi mong muốn của tôi.
Thỉnh thoảng tôi giận dỗi vô cớ, anh cũng đủ kiên nhẫn dỗ dành.
Cho nên đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng anh ngoại tình, thậm chí còn có một gia đình khác bên ngoài.
Anh không cần nghĩ ngợi đã nói: “Vợ anh thì tất nhiên phải được cưng chiều rồi.”
Tôi cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, hỏi ngược lại: “Nếu một ngày anh không còn yêu em nữa, có phải sẽ chia phần tình cảm đó cho người khác không?”
Ánh mắt Giang Việt Sinh thoáng hoảng loạn, nhưng chỉ trong chớp mắt rồi lại trở về bình thường: “Á Ý, từng ấy năm tình cảm của chúng ta, anh sẽ không chia sẻ với ai hết.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh là sự chân thành rõ ràng.
Như thể tất cả những chuyện hôm nay chỉ là mộng tưởng.
Anh vẫn là người chồng hoàn hảo, vẫn thương yêu tôi đến tận xương tủy.
Tôi bật cười, nụ cười đầy cay độc: “Nếu anh thất hứa thì sao?”
Anh nhìn tôi thật lâu.
Cuối cùng vẫn là tôi phá vỡ sự im lặng.
Tôi đưa một miếng bánh lên miệng anh, xoa dịu bầu không khí: “Thôi, em đùa đấy.”
Tôi thấy anh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cụp xuống đầy thất vọng.
Tôi vẫn còn nhớ rõ, năm Giang Việt Sinh yêu tôi nhất, anh từng đứng trước mặt mọi người mà thề: “Đời này yêu em là nhất. Nếu làm điều gì có lỗi với em thì đời này anh sẽ cô đơn đến già.”
Nhưng lòng người dễ đổi thay.
Lời thề khi xưa, giờ cũng chẳng còn giá trị.
3
Khoảnh khắc Giang Việt Sinh chọn người khác, giữa chúng tôi đã không còn con đường quay lại.
Những ngày sau đó, tôi nghĩ đủ mọi cách để thu thập chứng cứ anh ngoại tình.
Nên khi anh nói phải đi công tác, tôi biết cơ hội đã tới.
Vì lo cho tôi và đứa con trong bụng, ngoài dì Trương, anh còn thuê thêm hai bảo mẫu thay phiên nhau chăm sóc tôi.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt cụp xuống, rất nghiêm túc dặn dò tỉ mỉ từng thói quen ăn uống của tôi cho họ.
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh.
Giờ anh đã 32 tuổi, ngũ quan qua năm tháng càng thêm góc cạnh rõ ràng, từng cử chỉ đều toát lên khí chất chín chắn và ổn định.
Nhận ra ánh mắt tôi, anh mỉm cười dịu dàng: “Sao cứ đứng ngẩn ra đấy?”
Thấy chân tôi để trần, sắc mặt anh lập tức thay đổi, vội vàng bước đến bế tôi lên.
Tay anh rắn chắc, ôm tôi gọn trong lòng, tiếng tim đập mạnh vang bên tai.
Anh cúi xuống đặt tôi lên sofa, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, giọng đầy trách móc xen lẫn đau lòng: “Em đang mang thai, phải biết quý trọng bản thân. Bà bầu mà cảm lạnh thì khổ lắm đấy.”
Dì Trương và hai bảo mẫu mới đứng bên cạnh mỉm cười: “Vợ chồng tình cảm thật đấy.”
Tôi khẽ nhếch môi, đẩy nhẹ anh ra: “Chú ý hình tượng một chút.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt đầy phức tạp, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tôi không biết anh làm tất cả điều này là vì còn yêu tôi hay không nỡ buông bỏ đoạn tình nghĩa nhiều năm, hay chỉ là vì tội lỗi nên đang diễn kịch.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, đến giờ tôi vẫn không nhìn rõ.
Giang Việt Sinh nhẹ nhàng xoa bụng tôi: “Á Ý, đợi anh về nhé.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Nhưng đợi anh lên máy bay, tôi đã lái xe đến cổng trường học – nơi tiểu tam của anh hay xuất hiện.
Chuông tan học vang lên, cổng trường tràn ra một đám học sinh.
Tôi lập tức nhận ra người phụ nữ giữa dòng người đó.
Tôi cố tình đứng ở lối họ phải đi qua, nhìn cô ta nắm tay đứa trẻ bước ngang qua mình.
Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt cô ta, tôi như bị sét đánh giữa trời quang.
Gương mặt người phụ nữ ấy có đến bảy phần giống tôi, chỉ là dịu dàng hơn vài phần – kiểu dáng khiến đàn ông muốn bảo vệ theo bản năng.
Điều khiến tôi khó chấp nhận nhất là: người đó chính là Đặng Vi – trợ lý cũ của Giang Việt Sinh.
Tôi không kìm được xúc động, Đặng Vi nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi cắn chặt môi, cô ta mới kéo con rời đi.
Tôi đã chuẩn bị từ trước, đội mũ và đeo khẩu trang.
Dù Đặng Vi từng gặp tôi, nhưng lần này chắc chắn không nhận ra.
Tôi trở lại xe, ngồi trên ghế lái mà đờ đẫn không nhúc nhích.
Năm Đặng Vi trở thành trợ lý của Giang Việt Sinh cũng chính là năm thứ hai chúng tôi kết hôn.
Khi đó, anh từng thủ thỉ bên tai tôi: “Trợ lý mới nhìn rất giống em. Nhìn cô ấy làm anh nhớ lại em năm 22 tuổi.”
Thời điểm ấy, tình cảm của chúng tôi mặn nồng vô cùng, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, tôi hoàn toàn tin tưởng anh.
Thậm chí tôi còn đùa: “Anh không sợ giống mấy phim truyền hình à? Lỡ đâu lại yêu người giống em thì sao?”
Giang Việt Sinh không hề do dự, hôn tôi đến mức không nói thành lời, mãi mới cười đáp: “Em đã cùng anh vượt qua bao gian nan. Không ai có thể thay thế vị trí của em trong tim anh.”
Anh kéo tay tôi đặt lên ngực mình, nhịp tim dồn dập vang vọng.
Tình yêu trong mắt anh mãnh liệt đến mức khiến tôi đỏ mặt.
“Á Ý, anh yêu em. Chỉ yêu em. Tình cảm dành cho em, không ai có thể san sẻ.”
Anh từng không ngần ngại bày tỏ yêu thương: “Dù hai người có giống nhau đến đâu, trong mắt anh – em vẫn là duy nhất, không ai thay thế được.”
Tôi thẹn thùng đấm nhẹ vào ngực anh: “Lớn rồi còn nói mấy lời sến súa này.”
Nói vậy nhưng tôi vẫn bật cười rạng rỡ.
Chính vì thế, tôi chưa từng nghi ngờ tình yêu anh dành cho tôi.
Tựa vào lưng ghế, tôi mỉm cười.
Cười mãi, nước mắt lại trào ra không dừng được.
Vậy thì ra, lời hứa năm đó, chỉ có mình tôi còn nhớ?
4
Tôi và Giang Việt Sinh là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ.
Khi còn bé, cha mẹ tôi ly hôn, mỗi người đều xây dựng gia đình mới.
Cả hai bên đều chán ghét tôi, xem tôi như gánh nặng, chẳng ai muốn nuôi.
Cuối cùng, chỉ có bà ngoại thương xót, không đành lòng nhìn tôi bị đối xử tệ bạc nên mới đưa tôi về nuôi.