Tháng Năm Ấy, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 5



Cuộc cãi vã lần này, kết thúc mà không có lời giải.

7

Tôi xuất viện.

Giang Việt Sinh vẫn không chịu ly hôn.

Anh cũng không đến tìm Đặng Vi.

Chỉ quanh quẩn bên tôi.

Cho đến khi Giang Duyệt – tự mình tìm đến cửa.

Tôi là người mở cửa.

Cô bé mặc váy công chúa xinh xắn, tóc được chải gọn gàng, sau lưng còn đeo balo hình gấu nhỏ.

Ngũ quan của con bé rất giống Giang Việt Sinh.

Đặc biệt là khi cười, cứ như bản sao của anh vậy.

Thấy tôi mở cửa, con bé rất lễ phép: “Cháu chào cô. Cháu đến tìm ba.”

Nụ cười của cô bé ngọt ngào.

Xem ra là đứa trẻ được nuôi dạy trong yêu thương.

Tôi nghĩ: Nếu con tôi còn sống, chắc cũng đáng yêu, tự tin, dịu dàng như thế.

Giang Duyệt bị vẻ ngoài tiều tụy của tôi dọa giật mình: “Cô ơi… sao cô lại khóc?”

Tôi định đóng cửa lại.

Nhưng nghĩ lại, để trẻ con đứng ngoài một mình rất nguy hiểm.

Tôi lau nước mắt: “Vào nhà chờ đi.”

Giang Duyệt rất ngoan.

Ngồi yên trên ghế sofa.

Rất tò mò về căn nhà nhưng không nhìn ngó lung tung.

“Dì Trương, rót giúp hai ly nước.”

Dì Trương nhìn đứa trẻ đầy hiếu kỳ.

Đứa bé giống hệt Giang Việt Sinh.

Rồi nghĩ đến chuyện tôi bỗng dưng sảy thai, dì nhìn tôi, định nói gì nhưng lại thôi.

Giang Việt Sinh vội vã trở về.

Anh thở hổn hển mở cửa.

Tôi chỉ nghiêng đầu, không biểu cảm nhìn anh.

Giang Duyệt thấy anh, lập tức chạy tới ôm lấy chân: “Ba!”

Cơ thể Giang Việt Sinh cứng đờ.

Không biết nên phản ứng thế nào.

Cô bé ngẩng đầu, vẫn liên tục gọi: “Ba ơi…”

Cuối cùng, tôi là người phá tan sự im lặng: “Dắt con bé về đi.”

Tôi quá yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức Giang Việt Sinh phải nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không nhìn lại anh.

Lặng lẽ xoay người trở vào phòng.

8

Giang Việt Sinh tìm gặp tôi mấy lần, nhưng đều bị tôi đuổi về.

Tôi cứ ru rú trong nhà mãi, dì Trương lo tôi sinh bệnh, khuyên tôi ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.

Nhìn mái tóc bà đã điểm bạc, tôi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Tôi lang thang quanh khu nhà rồi tình cờ gặp Đặng Vi ở một quán cà phê.

Cô ta vẫn ăn mặc như thường lệ, thời gian dường như chẳng để lại chút dấu vết nào, ngược lại còn tăng thêm phần mặn mà.

Cô ta mỉm cười rạng rỡ: “Phu nhân Giang, thật trùng hợp.”

Tôi lướt mắt nhìn cô ta, ánh mắt không mang chút biểu cảm.

Diễn xuất của Đặng Vi thật sự quá tệ.

Cô ta sống ở phía Bắc, nơi tôi ở lại là hướng Nam, còn nói tình cờ, đúng là buồn cười.

Tôi chẳng buồn vạch trần.

Chỉ hờ hững gật đầu rồi quay người bỏ đi.

Đặng Vi vội vàng gọi tôi lại.

Tôi xoay người, nét mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Cô ta đưa tay vén tóc bên tai, để lộ cổ tay trắng trẻo đeo một chiếc vòng tay ngọc bích.

Tôi đã từng thấy chiếc vòng đó trong túi áo của Giang Việt Sinh.

Lúc ấy tôi còn tưởng là món quà anh mua cho tôi, đã mong ngóng suốt một thời gian dài.

Sau đó, anh lại tặng tôi một sợi dây chuyền ruby mua từ buổi đấu giá, tôi cũng quên béng chiếc vòng kia.

Tôi cúi nhìn sợi dây chuyền ruby vẫn còn đeo trên cổ, bỗng thấy chua chát đến tột cùng.

Tôi hiểu rõ mục đích Đặng Vi tìm tôi hôm nay.

Cô ta không dám công khai chuyện mình và Giang Việt Sinh, chỉ đơn giản là đến để chọc tức tôi.

Tôi gắng lấy lại bình tĩnh: “Có chuyện gì?”

Đặng Vi làm bộ không hiểu, cười đầy ngưỡng mộ: “Cô và Giang tổng vẫn tình cảm như xưa nhỉ. Anh ấy thật sự cưng chiều cô như con gái vậy.”

Tôi bật cười vì quá tức.

Tôi vừa mất con, sức khỏe yếu, da dẻ cũng không còn đẹp như trước.

Vậy mà cô ta lại cố tình đâm vào nỗi đau đó.

Tôi tiến lên một bước, giơ tay tát cô ta một cái: “Tình cảm của tôi, cô là người ngoài có tư cách xen vào sao?”

Đặng Vi ôm mặt không tin nổi, cố ngẩng đầu nhìn tôi.

Nước mắt lưng tròng, dáng vẻ đáng thương như thể ai bắt nạt cô ta.

“Em… em không biết lời nào làm chị không vui…”

Tôi lại giơ tay, thêm một cái tát nữa: “Không biết thì về mà tự soi lại bản thân, loại vô dụng.”

Đặng Vi bật khóc, nức nở như mèo con.

Đột nhiên cô ta khẽ gọi một tiếng ra sau lưng tôi: “Giang tổng…”

Tôi khoanh tay, nhìn xuống cô ta từ trên cao.

Giang Việt Sinh bước đến sau lưng tôi.

Sắc mặt anh trầm hẳn lại, lông mày nhíu chặt, trong mắt ánh lên cơn giận dữ.

Đặng Vi định mở miệng làm bộ đáng thương.

Ai ngờ, Giang Việt Sinh lại cẩn thận nắm lấy tay tôi, giọng đầy lo lắng: “Có đau tay không?”

Cô ta sững sờ, đôi mắt đỏ hoe.

Giang Việt Sinh liếc cô một cái cảnh cáo rồi bế bổng tôi lên: “Về nhà thôi.”

Đi được một đoạn khá xa, tôi ngoái đầu nhìn lại.

Đặng Vi vẫn đứng ngây người ở chỗ cũ, ánh mắt lạc lõng nhìn về phía tôi.

Tôi thu ánh nhìn lại.

Giang Việt Sinh đặt tôi xuống sofa, đắp chăn cho tôi cẩn thận rồi vào bếp rót một ly nước.

Tôi ngoan ngoãn uống hết rồi đột ngột lên tiếng: “Giang Việt Sinh, chúng ta không ly hôn nữa.”

Anh mừng rỡ đến siết lấy vai tôi, hỏi một cách nghiêm túc: “Thật không? Á Ý?”

Tôi vuốt ve gương mặt quá đỗi quen thuộc ấy, khẽ gật đầu: “Thật.”

9

Tôi luôn biết, việc Giang Duyệt tìm đến Giang Việt Sinh là do Đặng Vi đứng sau xúi giục.

Vậy nên, tôi bỏ tiền ra tung tin cô ta làm người thứ ba.

Chẳng mấy chốc, tin tức lan tràn khắp mạng.

Dân mạng mắng chửi không tiếc lời, thậm chí còn ảnh hưởng đến cổ phiếu công ty của Giang Việt Sinh.

Tôi thờ ơ lướt qua những bình luận trên mạng.

Giang Việt Sinh vội vã trở về nhà.

Anh không nói gì, nhưng tôi biết… anh đã biết hết.

Anh nhìn tôi rất lâu rồi cuối cùng chỉ thở dài: “Á Ý, chỉ cần em nguôi giận… làm gì anh cũng chấp nhận.”

Tôi bình thản, không hề biểu lộ cảm xúc: “Tôi muốn lấy lại căn nhà đó.”

Anh không hề do dự, gật đầu ngay:

“Được.”

Căn nhà đó là tài sản chung, dù anh không đồng ý, tôi vẫn có thể kiện.

Chỉ có thể nói rằng Giang Việt Sinh thật sự rất kiên nhẫn.

Anh vờ như chưa có gì xảy ra.

Vẫn dịu dàng nói chuyện với tôi.

Vẫn mua bánh và hoa tôi thích về mỗi ngày.

Nhưng chúng tôi đều rõ, từ khi chuyện kia xảy ra, có vài thứ đã âm thầm thay đổi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...