Tháng Năm Ấy, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 6



Chỉ là chưa ai trong chúng tôi muốn xé toạc sự yên lặng này.

Tôi gặp lại Đặng Vi lần nữa là ở bệnh viện.

Tôi sốt cả đêm, đang truyền nước thì thấy cô ta ôm con nằm ở phòng bệnh bên cạnh.

Cô ta thoáng sững người khi nhìn thấy tôi.

Tôi không nhìn rõ trong mắt cô là giận dữ, đau lòng hay không cam tâm.

Nhưng… điều đó chẳng liên quan gì đến tôi.

Khi tôi sắp xuất viện, cô ta chủ động đến tìm: “Trình Ý, chúng ta nói chuyện một chút.”

Lúc đó trong phòng chỉ còn tôi và cô ta.

Đặng Vi nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia phẫn uất: “Thật ra… chị sớm biết cuộc gọi của Duyệt Duyệt là do tôi sắp đặt, đúng không?”

Tôi gật đầu, hỏi lại: “Thì sao?”

Một đứa bé nhỏ tuổi như vậy, gọi nhầm cũng không có gì lạ.

Nhưng vẫn còn nhật ký cuộc gọi.

Cô ta chắc chắn đã thấy.

Hơn nữa, lúc đó cô ta cố tình cất tiếng đúng lúc… rõ ràng là diễn cho tôi nghe.

Có lẽ ngay khi tôi lần đầu đến gặp, cô ta đã nhận ra tôi.

Cho nên mới dốc hết sức giữ Giang Việt Sinh lại bằng đứa trẻ.

Đặng Vi không đơn giản như vẻ ngoài của cô ta.

Cô ta bật cười, tiếng cười mang theo chút điên cuồng: “Chị có biết tôi rất ghen tỵ với chị không? Á Sinh luôn chỉ nhìn mỗi chị. Dù tôi giống chị đến thế nào, anh ấy cũng chỉ xem tôi là em gái, chưa từng có một chút cảm tình khác.”

“Cho nên, trong buổi tiệc năm đó, khi thấy Á Sinh uống say mèm, tôi biết cơ hội của mình tới rồi.”

Vì ngoại hình quá giống, lại thêm cố tình quyến rũ, Giang Việt Sinh đã nhầm cô ta là tôi.

Sau đó… gạo nấu thành cơm.

“Khi biết mình mang thai con của anh ấy… tôi mừng đến phát điên.”

Giang Việt Sinh khi ấy yêu cầu cô ta phá thai.

Cô ta ngoài mặt đồng ý, sau đó âm thầm nghỉ việc rồi lén sinh con.

Khi Giang Việt Sinh gặp lại cô, đứa trẻ đã gần sinh.

Khi ấy, anh gần như sụp đổ.

Đôi mắt đỏ hoe, chỉ biết đợi đứa trẻ ra đời.

Ban đầu anh rất ghét cô ta và cả đứa trẻ.

Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cuối cùng anh cũng chấp nhận sự thật.

Đặng Vi bật khóc, nước mắt không ngừng rơi: “Tôi nghĩ rằng… có con rồi, tôi có thể giữ được anh ấy. Nhưng chị chỉ cần khóc, tất cả tình cảm mà tôi vất vả vun đắp bao năm đều sụp đổ.”

Nước mắt tôi cũng rơi không ngừng.

Ngực đau đến nghẹt thở.

Nếu không có Đặng Vi, có lẽ tôi và Giang Việt Sinh sẽ hạnh phúc cả đời.

Nhưng… cũng có thể là không.

Giang Việt Sinh đã không xử lý tốt chuyện này.

Anh là người sai đầu tiên.

Anh để mọi chuyện âm ỉ phát triển rồi giấu tôi, lừa tôi suốt 5 năm.

Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng chỉ còn lại chút thương hại và bi ai.

Nỗi đau mà Giang Việt Sinh đem đến cho cô ta, cô ta lại không thấy.

Ngược lại, cô ta lại hận người cũng khổ sở chẳng kém gì mình – là tôi.

Tôi bình thản lên tiếng: “Giờ thì… ai hơn ai chứ?”

Đặng Vi nhìn tôi rất lâu.

Cuối cùng cũng lặng lẽ quay lưng rời đi.

10

Cuối cùng, Đặng Vi cũng không chịu nổi áp lực trên mạng, dắt con rời khỏi khu chung cư.

Giang Việt Sinh muốn nói gì đó với tôi nhưng lại thôi.

Tôi giả vờ không thấy.

Dù vẫn sống chung dưới một mái nhà, nhưng từ lâu, hai chúng tôi đã ngủ riêng, cũng chẳng nói chuyện với nhau mấy câu.

Về sau, Giang Việt Sinh một mình ngồi bên cửa sổ uống rượu.

Vỏ chai và lon rải đầy dưới sàn, tàn thuốc và tro văng vãi khắp nơi, căn phòng nồng nặc mùi rượu và khói thuốc.

Tôi bị anh làm ồn đến không ngủ được, khoác áo khoác bước ra khỏi phòng, liền thấy bóng lưng cô độc kia.

Tôi đi tới, dùng chân đá nhẹ anh: “Làm ồn quá, em không ngủ được.”

Giang Việt Sinh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, chẳng còn dáng vẻ của một người đàn ông ba mươi tuổi.

Anh ngửa đầu tu một ngụm rượu, như đang lẩm bẩm với chính mình: “Có lẽ đây là báo ứng của anh.”

Tôi không đáp.

Anh lại kéo tôi ngồi xuống, như thể đang cần một người để trút hết mọi tâm sự.

“Á Ý, anh xin lỗi… Anh cũng không biết vì sao chúng ta lại trở thành như thế này.”

“Hồi còn trẻ, anh từng hứa sẽ mang đến cho em một đời hạnh phúc. Chính anh đã phá nát điều đó.”

Tôi không biết anh đang phát điên chuyện gì, chỉ lạnh lùng nhìn mà không nói gì.

Nhưng anh cũng không quan tâm tôi có phản ứng hay không, vẫn tiếp tục: “Anh đã đưa Đặng Vi và đứa bé ra nước ngoài rồi, định từ nay không qua lại với họ, chỉ muốn sống yên ổn với em.”

Nói đến đây, Giang Việt Sinh có chút kích động: “Nhưng anh không ngờ… chiếc máy bay đó lại gặp sự cố. Cả Đặng Vi và con đều có mặt trên chuyến bay.”

Tôi sững người, không tin nổi nhìn anh, cố tìm dấu hiệu dối trá trong vẻ mặt anh.

Nhưng… chẳng có.

Tôi hận Đặng Vi, nhưng tôi càng hận Giang Việt Sinh.

Tôi đã định cả đời sống bên anh, để khiến Đặng Vi sống kiếp không tên không phận, để đứa con cô ta sinh ra mãi bị gọi là con riêng, con ngoài giá thú.

Nhưng tôi chưa từng muốn cô ta chết.

Giang Việt Sinh ôm đầu, toàn thân run rẩy như sắp sụp đổ: “Quả nhiên, kẻ phụ bạc chân tình thì nên bị quả báo… Câu anh từng nói cuối cùng cũng thành sự thật.”

Tôi biết… anh đang nhắc đến câu nào.

“Cả đời yêu em. Nếu phản bội em… kiếp này cô đơn đến già.”

Luật trời tuần hoàn.

Tôi không thương hại Giang Việt Sinh, càng không tiếc cho Đặng Vi.

Tôi chỉ cảm thấy xót xa cho đứa trẻ đáng yêu kia.

Sau chuyện đó, tôi dọn ra ở riêng.

Giang Việt Sinh sa sút mấy tháng liền, nhưng rồi bắt đầu mỗi ngày đều đến tìm tôi.

Tôi không mở cửa, anh vẫn đứng đợi.

Dù tôi có ra gặp hay không, mỗi ngày anh vẫn đến đúng giờ.

Một lần nọ, dì Trương xin phép về quê, tôi xuống dưới đổ rác, bị anh chặn lại ở cổng.

Tôi lặng lẽ nhìn anh, không chút cảm xúc.

Anh đỏ mắt: “Á Ý, thà em mắng anh, ghét anh, còn hơn là em cứ im lặng như vậy… Anh sợ lắm.”

Tôi chẳng nói gì, xoay người bỏ đi không chút do dự.

Nếu thật sự sợ… anh đã không để tôi chịu nhiều tổn thương đến thế.

Dì Trương quay lại vẫn tiếp tục chăm sóc cuộc sống hàng ngày của tôi.

Hôm ấy trời mưa rất to, nước ngập cả đường.

Giang Việt Sinh ngồi trong xe, vẫn không chịu rời đi.

Dì Trương lần đầu tiên mở miệng nói giúp: “Tiểu Ý, con thật sự không để anh ấy lên nhà à?”

Tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống.

Mưa lớn mờ cả kính, tôi chẳng nhìn rõ trong xe là thế nào.

Tôi kéo rèm lại, bình thản: “Một lát nữa anh ấy sẽ đi thôi.”

Tôi nhìn gương mặt đầy áy náy của dì Trương, khẽ cười nhẹ như buông bỏ: “Dì à, con với anh ấy… không thể quay lại được nữa.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...