Tháng Năm Ấy, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 7



Bây giờ, điều duy nhất tôi muốn làm là yêu chính mình thật tốt.

11

Mấy năm qua, tôi đã đặt chân đến từng vùng đất xinh đẹp của Tổ quốc.

Tôi từng ngắm thảo nguyên bát ngát, từng thấy dòng Hoàng Hà cuồn cuộn chảy, từng đứng trước những dãy núi trùng điệp hùng vĩ.

Tôi cũng một mình đến Na Uy vào mùa đông.

Cảng cá nơi đó phủ đầy tuyết trắng, những ngôi nhà đầy màu sắc chen chúc nhau dưới bầu trời rực rỡ ánh đèn.

Đêm đến, sáng trưng như một biển sao.

Tôi từng một mình đến Phần Lan, ngắm cực quang rực rỡ.

Ánh sáng lộng lẫy cuộn xoáy giữa bầu trời như một bản giao hưởng sắc màu, khiến người lữ khách như tôi lặng người chiêm ngưỡng.

Cho nên… khi ở Anh Quốc nhận được điện thoại của Giang Việt Sinh, tôi vẫn thấy bất ngờ.

Giọng anh vẫn ấm áp như cũ: “Á Ý… em có thể về thăm anh một lần không?”

Tôi nhìn dòng người tấp nập ngoài cửa sổ, không đáp lời.

Anh im lặng một lúc lâu, rồi giọng nghẹn ngào: “Anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối rồi… sống không được bao lâu nữa… Anh chỉ muốn gặp em một lần cuối thôi.”

Tôi nghĩ, có lẽ đã đến lúc kết thúc đoạn nhân duyên dằng dặc giữa tôi và anh rồi.

Tôi đặt vé chuyến bay sớm nhất, xuống máy bay là đến thẳng bệnh viện.

Tôi từng tưởng tượng đủ kiểu về lần gặp lại này.

Có thể khi ấy tôi đã buông bỏ được tất cả, rồi cả hai sẽ mỉm cười nhìn nhau như bạn cũ.

Tôi không ngờ… Giang Việt Sinh lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nằm thiêm thiếp trên giường bệnh.

Anh cố vươn tay nắm lấy tay tôi, nhưng không đủ sức.

Tôi không nhúc nhích.

Anh mỉm cười chua chát: “Em vẫn không tha thứ cho anh.”

Tôi đã trải qua nhiều chuyện, cũng đã nghĩ rất nhiều.

Tôi không muốn làm khó chính mình nữa.

Tôi chưa tha thứ, nhưng cũng không còn hận anh nữa.

Tôi bình thản hỏi: “Phát hiện bệnh từ bao giờ?”

Anh rũ mắt, ngoan như một đứa trẻ: “Hai năm trước.”

Mấy năm đó, ngày nào anh cũng hút thuốc, uống rượu giải sầu, cơ thể nào chịu nổi.

Căn phòng yên ắng đến lạ.

Một lúc sau, anh mới mở lời: “Á Ý, sau khi anh mất… anh muốn tro cốt được chôn cùng với em.”

Tôi nhướng mày, nở một nụ cười tàn nhẫn: “Anh nghĩ đẹp quá rồi. Tôi sẽ rắc tro của anh xuống biển cho cá mập ăn.”

Giang Việt Sinh bật cười.

Trong chớp mắt ấy, tôi dường như lại thấy chàng thiếu niên năm nào – nụ cười sáng bừng cả gương mặt.

Sắc mặt anh hồng hào hơn, trông như có sức sống trở lại: “Á Ý, em vẫn y như trước… nhớ dai, yêu ghét phân minh.”

Anh thở dài: “Cho cá mập ăn thì ăn, miễn là em vui.”

Tôi hận Giang Việt Sinh – cái cách anh luôn cố làm tôi vui, không tiếc bất cứ giá nào.

Tôi cũng hận… tại sao anh còn yêu tôi mà lại đi phản bội.

Hôm đó, anh bảo muốn ăn kẹo hồ lô ở tiệm nổi tiếng Giang Thành – lần đầu tiên anh nhờ tôi giúp, tôi không từ chối.

Tôi mua kẹo trở lại bệnh viện, bên ngoài đã bắt đầu rơi tuyết.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên phòng bệnh của anh.

Giang Việt Sinh mất nửa tiếng sau khi tôi rời khỏi bệnh viện.

Bác sĩ nói anh ra đi không đau đớn.

Trước lúc chết còn gượng nở nụ cười, nói với y tá: “Hôm nay tôi rất vui.”

Tôi đứng lặng nhìn thi thể anh.

Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Tôi tự hỏi, tôi và Giang Việt Sinh… cuối cùng sao lại đi đến bước này?

Anh để lại toàn bộ tài sản cho tôi.

Tôi dùng số tiền đó, đem tro cốt anh rải khắp đại dương.

Nắng rọi chói mắt.

Tôi giơ tay che nắng.

Gió biển cuốn tung tóc tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi và Giang Việt Sinh – yêu hận giằng co suốt một đời – cuối cùng cũng kết thúc trong lặng lẽ.

Từ nay về sau, chỉ còn lại mình tôi.

Việc tôi cần làm… là học cách yêu chính mình cho thật tốt.

[Hết]

Chương trước
Loading...