Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Thời Gian Trôi Đi, Người Bị Bỏ Lại
Chương 4
Hắn vội vàng hôn lên như sợ ta đổi ý.
Trong phòng dậy lên tình cảm, hắn khẽ nói: "Nương tử, ta bên ngoài tiếng tăm không tốt, nhưng ta chưa từng có với ai, nàng đừng sợ ta dơ bẩn."
Ta cười, vòng tay ôm lấy lưng hắn.
Hắn xúc động hôn xuống.
Màn che buông xuống, trong phòng cưới, một căn phòng ngập tràn tình ý mặn nồng.
Bên ngoài phòng cưới, một người nam nhân mặc áo gấm đai ngọc đứng yên lặng, nhìn ánh nến đỏ trong phòng lay động quyến rũ.
Sau đó, hắn ta kiên quyết rời đi.
Ngày hôm sau, mệt mỏi thức dậy.
Tiêu Duẫn Cảnh ôm ta hôn: "Nương tử vất vả rồi."
Ta trách móc nhìn hắn.
Cũng tại hắn không biết tiết chế.
Tiêu Duẫn Cảnh vui mừng trong lòng ôm ta, tự mình mặc quần áo rửa mặt cho ta.
Sau đó ngồi xuống trước gương đồng.
Ta nhìn vào gương đồng, thấy khuôn mặt của ta và Tiêu Duẫn Cảnh phản chiếu.
Chợt nhớ về kiếp trước, ta và Lý Nguyên Chiêu cũng có nhiều khoảnh khắc như thế này.
Hắn thích vẽ lông mày cho ta, sẽ gác đầu lên vai ta quấy rầy khi ta trang điểm.
Ta chỉ có thể cười nói ngứa bảo hắn tránh ra.
Nếu không có việc gì khác, hắn hứng lên muốn chơi, còn sẽ làm loạn một trận.
Khi động tình hắn sẽ nói: "A Li, ta sẽ tìm danh y thần dược khắp nơi cho nàng, nàng phải ở bên ta cả đời được không?"
Tình cảm sâu đậm mà ta từng nghĩ, là vì kiếp đó, Giang Vân Yên qua đời sớm, hắn cần ta làm người thay thế luôn ở bên cạnh.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mang theo nụ cười: "Ta đang nghĩ, rất vui, chàng là phu quân của ta."
Kiếp này, không còn là Hoàng hậu nữa.
Tiêu Duẫn Cảnh lại bị một câu nói dỗ ngọt mà hôn ta một cái.
Tiêu Duẫn Cảnh ở bên ngoài, thị vệ đi đến gần hắn nói nhỏ:
"Đêm qua Thái tử gia đứng rất lâu bên ngoài cửa mới rời đi."
Tiêu Duẫn Cảnh khựng lại, trong mắt mang theo vẻ trầm tư, khoát tay.
Hắn thấy ta bước ra khỏi cửa, lấy lại vẻ mặt, cười đón lấy ta:
"Nương tử cẩn thận, đêm qua phu quân thô lỗ rồi, hôm nay phu quân sẽ đỡ nàng cả ngày nhé."
"Tiêu Duẫn Cảnh, chàng bớt giỡn đi."
11
Tại sân săn mùa thu.
Các công tử tiểu thư tự do hoạt động trong rừng cây.
Các phu nhân tiểu thư ngồi thành từng nhóm trên bãi cỏ.
"A Li!"
Tiêu Duẫn Cảnh cưỡi ngựa chạy về phía ta.
Nghe cái tên này, Lý Nguyên Chiêu bên kia giật mình, quay đầu nhìn lại.
Tiêu Duẫn Cảnh vội vàng xuống ngựa, mang theo một thân mồ hôi, tay bưng một bó hoa hạnh.
"A Li, ta thấy hoa hạnh trên đỉnh núi kia nở rất đẹp, ta hái cành đẹp nhất, nàng xem có đẹp không?"
Hắn hiến bảo vật đặt trước mặt ta.
Ta nhíu mày: "Cây hoa hạnh trên đỉnh núi, không phải ở bên vách núi dốc đứng sao?"
"Khụ, nàng còn không tin tài năng của phu quân sao?"
Hắn nũng nịu tiến lại gần hơn: "Nàng có thích không?"
Ta bất đắc dĩ nhận lấy: "Thích!"
Nhìn hắn đầy mồ hôi, ta bất đắc dĩ đưa tay lau mồ hôi cho hắn.
Hắn cười ngốc cúi người để ta lau mồ hôi cho.
Xung quanh các tiểu thư công tử đều đưa mắt nhìn.
"Thật không ngờ, Tiêu thế tử cưới vợ rồi, lại trở thành kẻ sợ vợ."
"Đúng vậy, cũng không chơi với chúng ta nữa, cả ngày chỉ nương tử nương tử, không có thời gian."
Những công tử phong lưu trước kia chơi với hắn cũng lên tiếng.
Sau đó, Tiêu Duẫn Cảnh lại nướng thịt rừng.
Ngồi bên cạnh ta, xé phần thịt mềm nhất thơm nhất đút cho ta ăn.
Ta cũng ăn ngon lành, cười đưa tay lau miệng cho hắn.
"Thái tử ca ca, huynh đang nhìn gì vậy?" Giang Vân Yên nói với vẻ ủy khuất.
Lý Nguyên Chiêu thu hồi ánh mắt như bình thường.
12
Ngoài việc Thái tử đại hôn, Trấn quốc công bị thương trở về kinh hai việc, kinh thành yên bình một mảnh.
Tuy nhiên, chiến sự ở biên cương nổi lên giữa sự yên bình này.
Mà biên cương lúc này không có Trấn quốc công trấn thủ, đại quân Hung Nô đã công phá thành trì, đem theo một lực lượng lớn xâm phạm.
Hoàng đế lập tức phái vài võ tướng đi.
Sau khi liên tiếp thất bại, chỉ còn cách mời Trấn quốc công ra khỏi núi trấn áp.
Nhưng tình trạng thân thể của Trấn quốc công hiện tại không cho phép.
Đêm đó, Tiêu Duẫn Cảnh mang vẻ lo lắng.
Khi đi ngủ, ta dựa vào lòng hắn: "Đi đi, Tiêu Duẫn Cảnh, đợi chàng khải hoàn trở về."
Tiêu Duẫn Cảnh ôm chặt ta, hôn ta mạnh mẽ: "Ta nhất định sẽ sớm ngày trở về."
"Bình an trở về, có ta đang đợi chàng." Ta dịu dàng nói.
Tiêu Duẫn Cảnh hôn ta không nỡ rời, nước mắt lưng tròng.
Thái tử hết lòng tiến cử, Tiêu Duẫn Cảnh thay phụ thân xuất chinh.
Sau khi Tiêu Duẫn Cảnh đánh bại thống lĩnh cấm vệ quân trên đài tỷ thí, kinh thành xôn xao.
Sau đó, Tiêu Duẫn Cảnh dẫn quân Tiêu gia xuất phát.
...
Tiêu Duẫn Cảnh đánh lui ngoại địch xâm phạm dọc đường, đối trận ở biên cương.
Tháng năm trôi qua, trận cuối cùng hắn cưỡi ngựa thẳng đến hoàng cung đối phương, bắt họ ký hiệp ước không xâm phạm trong 30 năm tới.
Ngày trở về, cả thành hoan hô.
Ta dẫn theo con gái Ương Ương đứng trên tường thành, nhìn nam nhân oai phong lẫm liệt dẫn đầu đoàn quân.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy hai mẹ con chúng ta, lại nở nụ cười quen thuộc của bốn năm trước.
Hắn chạy lên tường thành, ôm ta vào lòng, thật chặt thật gấp.
"Phụ thân!"
Ương Ương ngẩng đầu gọi.
Ương Ương biết phụ thân cô bé là đại tướng quân bảo vệ quốc gia, là anh hùng vĩ đại.
Hắn cúi người xuống, bế Ương Ương lên, một tay ôm ta, hôn lên má ta.
"A Li, ta đã trở về."
Ta cười gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đã phong sương của hắn.
Bên kia, Lý Nguyên Chiêu đứng đó: "Chúc mừng Tiêu tướng quân khải hoàn trở về."
Tiêu Duẫn Cảnh kịp thời trở về không chỉ là chiến thắng trở về.
Mà là Hoàng đế đã bệnh nặng, các hoàng tử đã manh động.
Và giờ đây có Tiêu Duẫn Cảnh dẫn binh sĩ trở về.
Trải qua một loạt đấu tranh âm mưu của các phe phái, Tiêu Duẫn Cảnh dẫn quân đàn áp.
Hoàng đế băng hà, Thái tử thuận lợi lên ngôi.
Phong phi tần, ngôi vị Hoàng hậu để trống.
Tiêu Duẫn Cảnh nộp lại binh phù.
Đặc biệt xin đổi quân Tiêu gia thành Hộ Vũ quân.
13
Trong những ngày Tiêu Duẫn Cảnh đi đánh trận, thật ra đã xảy ra một số chuyện.
Lý Nguyên Chiêu đến tìm ta.
Hắn nói, nếu ta muốn, ta vẫn sẽ là Thái tử phi của hắn, là Hoàng hậu của hắn.
Ta không dám tin nhìn hắn, nôn mửa ngay trước mặt hắn.
Ta đã có thai.
Bên phía Giang Vân Yên xảy ra chuyện.
Nàng ta hại chết một cung nữ có thai, bị phế bỏ vị trí Thái tử phi.
Nếu nói ta và Giang Vân Yên có ba bốn phần giống nhau.
Thì cung nữ có thai đó, lại giống ta đến sáu bảy phần.
Hừ, thật là đáng cười.
Lần cuối cùng ta và Lý Nguyên Chiêu gặp riêng, là để nói rõ tất cả.
Hắn tương lai sẽ là Hoàng đế, ta không muốn sau này có bất kỳ mối nguy nào.
Ta quỳ xuống trước hắn, quỳ trước vị Hoàng đế tương lai.
"Kiếp trước ta Thẩm Thanh Li chỉ có một mình ngài Lý Nguyên Chiêu, chúng ta là phu thê một đời, đã từng hạnh phúc vui vẻ, điều này không thể thay đổi."
"Nhưng làm lại một đời, ngài đã từ bỏ duyên phận với ta, ta cũng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình."
"Số mệnh từ lúc bắt đầu đã được viết lại. Có lẽ kiếp sau, lại là một kết cục khác."
"Vì vậy kiếp này, xin hãy buông tha cho ta."
"Kiếp này, ta muốn cùng phu quân Tiêu Duẫn Cảnh của mình, đầu bạc răng long."