Thuê Nhà Để Kết Hôn

Chap 1



Văn án:

Lúc kết hôn, tôi chủ động đề nghị thuê nhà.  

Bố mẹ chồng khen tôi hiểu chuyện, bạn bè thì nói tôi thật sự yêu chồng, nhưng quay lưng lại thì chê tôi ngu ngốc.  

Tôi chỉ cười mà không đáp, chỉ cần anh chồng hàng tháng chuyển tiền thuê nhà đúng hạn là đủ.  

Nhưng sau đó, mối tình đầu của chồng xuất hiện.  

Anh nói cô ấy sống rất khổ sở, muốn tôi trả tiền đặt cọc để mua cho cô ấy một căn nhà.  

Còn tôi, sẵn lòng đồng ý.

1

Trước khi cưới, tôi từng đọc một tin tức.  

Nói về một người phụ nữ mang thai tám tháng, phát hiện bị ung thư.  

Bác sĩ hỏi nên giữ mẹ hay giữ con.  

Tôi cầm tin đó đưa cho bạn trai đang chơi game.  

Anh không chút do dự trả lời: "Cả hai đều không giữ."  

Anh đang chơi game cùng bạn, cười nói rằng: "Người lớn chắc chắn không giữ được, mắc ung thư thì nên c.h.ế.t đi, trị liệu cũng tốn tiền vô ích."  

Còn đứa bé thì sao? Bác sĩ bảo sinh ra phải đưa vào lồng ấp, cần bao nhiêu tiền cơ chứ.  

Có tiền đó, chẳng thà nạp vào game.  

Khi đó, chúng tôi đã bàn chuyện hôn nhân, nhưng nghe những lời này không khỏi khiến tôi lạnh lòng.  

Chơi game xong, Chu Bình nhận ra tôi không vui, bèn đến dỗ dành.  

"Em yêu, đừng giận mà, anh chỉ nói bừa thôi. Em cũng thấy đó, mọi người đều nói vậy, anh đâu nói khác được?"  

Tôi quay sang nhìn anh: "Vậy bây giờ anh nói đi, giữ mẹ hay giữ con?"  

"Tất nhiên là giữ mẹ rồi, ai quan trọng bằng em yêu đâu."  

Biết rõ anh không nói thật lòng, tôi vẫn cười.  

Thấy tôi hết giận, anh tranh thủ hỏi:  

"Em yêu, em cũng biết đó, ba mẹ anh không khá giả gì. Lễ cưới 188 nghìn đã quá sức với họ rồi, cho nên..."  

Chu Bình nhìn tôi đầy mong đợi, hy vọng tôi sẽ thuận theo lời anh.  

"Vậy chúng ta sẽ thuê nhà ở."  

Chu Bình vui mừng, hứa hẹn đi hứa hẹn lại rằng sau này có tiền sẽ mua cho tôi một căn nhà.  

Tôi gật đầu đồng ý, làm nũng với anh:  

"Vậy để em quyết định mình sẽ thuê nhà ở đâu, được không?"  

Anh lập tức gật đầu: "Được, tất cả nghe vợ hết."  

"Vậy em cũng chẳng cần nhà nữa, tiền cưới để em giữ nhé?"  

Anh có vẻ khó chịu, muốn phản đối, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.  

"Được, tiền cưới vốn dĩ là của em mà."  

Tôi cười, vỗ về anh: "Em chỉ cần một sự đảm bảo thôi. Sau khi chúng ta cưới, số tiền đó chẳng phải là của cả hai sao?"

Hôm sau, tôi thuê được một căn nhà.  

Dù tiền thuê có hơi cao, nhưng vị trí tốt, gần chỗ làm của chúng tôi.  

Một tháng sau, chúng tôi tổ chức đám cưới tại căn nhà thuê ấy.  

 2

Tôi sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ.  

Từ nhỏ đã được dạy rằng mọi thứ phải phục vụ cho em trai, kể cả mạng sống của tôi.  

Nhờ làm hài lòng em trai, tôi mới được học đại học và chọn một trường xa nhà nhất có thể.  

Sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm tại một công ty nước ngoài với mức lương cao.  

Gia đình lại tìm đến.  

Lúc đó tôi mới hiểu rằng, chỉ riêng tôi thôi thì không thể thoát khỏi họ.  

Họ sẵn sàng vứt bỏ liêm sỉ vì tiền, kéo đến công ty gây rối, thậm chí làm phiền bạn bè tôi.  

Một lần, tôi trốn thoát nhưng họ mang sổ hộ khẩu đi báo công an rằng tôi mất tích, điều tra ra địa chỉ mới rồi lại tìm đến tôi.  

Cho đến khi, tôi gặp Chu Bình.  

Chu Bình có ngoại hình rắn rỏi, trông đáng sợ. Hôm đó, em trai dẫn bố mẹ lại đến đòi tiền, anh đã giúp tôi đuổi gia đình đi.  

Sau đó, chúng tôi trở thành một đôi.  

Dù công việc của Chu Bình không bằng tôi, nhưng anh vẫn hơn nhiều người khác, mỗi tháng thu nhập hơn 20 nghìn, cuối năm còn có thưởng.  

Gia đình anh thuộc diện khá giả, cuộc sống đầy đủ.  

Làm việc vài năm, gia đình lại có tiền, lẽ ra cũng có thể lo được khoản đặt cọc nhà.  

Nhưng anh lại bảo không có tiền.  

Tôi không bận tâm, chỉ cần có thể thoát khỏi gia đình kia, tôi sẵn lòng kết hôn.  

 3

Công việc của Chu Bình lương cao, tất nhiên cũng bận rộn.  

Mỗi tháng, anh dành nửa thời gian đi công tác, nửa còn lại thì cũng làm thêm cả mười ngày.  

Phần lớn thời gian, chỉ mình tôi ở nhà.  

Tôi thích nhất là ban công căn nhà này, lúc rảnh rỗi có thể pha một ấm trà, ngắm nhìn công viên nhỏ bên ngoài, thật thoải mái.  

"Chị lương tháng cũng đâu có thấp, lại xinh đẹp thế, sao lại chọn người đàn ông như vậy?"  

Bạn tôi luôn khó hiểu, mỗi lần gặp đều càm ràm về Chu Bình.  

Tôi mỉm cười: "Anh ấy thật ra cũng tốt, tiền thuê nhà đều do anh ấy chi trả, đến cả khi tôi muốn trang trí lại nhà, anh ấy cũng không phản đối."  

Nghe vậy, bạn tôi thất vọng không đành lòng, nói tiếp.  

"Dù có trang trí thế nào cũng là nhà thuê thôi, lúc trước có biết bao người theo đuổi chị, thiếu gì người có tiền, ít ra họ cũng đủ tiền cọc mua nhà.  

Lấy căn nhà hai người đang thuê mà nói, mỗi tháng trả năm, sáu nghìn là đủ, cần gì phải trả đến mười nghìn?"  

Tôi đứng dậy rót trà cho bạn.  

"Chủ nhà rất dễ tính, tôi muốn trang trí thế nào cũng được, vì thế mới hơi đắt một chút."  

Bạn tôi lắc đầu bất lực: "Chị bị tình yêu làm mờ mắt rồi, không cứu được nữa."  

 4

"Chồng ơi, lương có rồi phải không? Đến lúc đóng tiền nhà rồi."  

Chúng tôi trả tiền thuê mỗi tháng, và hôm nay là ngày đóng.  

Kết hôn đã năm năm, chúng tôi vẫn ở trong căn nhà thuê này.  

Chu Bình có vẻ không vui: "Sao nhanh đến lúc đóng tiền nhà vậy?"  

"Ba tháng đóng một lần cho nhẹ, em phải thuyết phục lắm chủ nhà mới đồng ý đấy, chứ người khác đều phải trả sáu tháng một lần."  

Ngày đóng tiền thuê nhà trùng với ngày Chu Bình nhận lương, tôi biết anh ấy có tiền.  

Chu Bình nhìn vào điện thoại: "Vợ ơi, mình đổi sang căn khác nhé, anh nghe nói khu này chỉ có sáu nghìn một tháng thôi."  

Tôi tươi cười vui sướng.  

"Anh định mua nhà sao?"  

Chu Bình ngập ngừng, không nói tiếp.  

Tôi cầm điện thoại lên, bắt đầu lập kế hoạch.  

"Gần đây tôi xem qua vài căn nhà khá ổn, vị trí và thiết kế đều tốt, đặt cọc cũng không quá cao, chỉ cần 300 nghìn là đủ."  

Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của tôi, Chu Bình né tránh.  

"Em biết đó, công việc của anh có nhiều khoản chi tiêu, trong tay cũng không dư dả gì."  

Mắt tôi ngấn lệ: "Vậy còn tiền thuê nhà thì sao?"  

"Đừng lo, để anh gọi cho mẹ."  

Chu Bình vào phòng gọi điện, không biết anh đã nói gì với gia đình, sau đó chuyển cho tôi bốn nghìn.  

"Tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt tháng này đều có rồi."  

"Anh thật tốt, để em đi chợ, tối nay nấu bữa tiệc cho anh."  

Chu Bình đã mang giày chuẩn bị ra ngoài: "Không cần đâu, tối nay anh tăng ca, em mua gì ngon rồi ăn nhé."  

Anh đi làm cả đêm.  

Không đúng, sáng hôm sau anh đi công tác luôn, ít nhất phải nửa tháng mới về.  

Chương tiếp
Loading...