Tiền Đồ Mịt Mù
Chương 1
Mẹ vợ tôi bị ung thư phổi, cần tiền để chữa trị.
Để tránh bị vợ biết, tôi đã chuyển hết tiền cho mẹ ruột.
Mẹ tôi quá thiên vị, lại đưa tiền cho chị gái.
Chị tôi mắc bệnh "não yêu đương", đưa hết tiền cho anh rể.
Anh rể thì có nhân tình bên ngoài, mang tiền đi nuôi bồ.
Tôi sốt ruột đến vã mồ hôi trán, ngày nào cũng giúp chị đi bắt gian.
Kết quả, lại bắt gặp vợ tôi trong chăn của anh rể.
1
Tôi và Trương Đồng Đồng đã kết hôn được 6 năm, tình cảm cũng không tệ.
Nhưng tình cảm là một chuyện, tiền bạc lại là chuyện khác!
Lúc này, cô ấy đang gục đầu lên vai tôi, khóc đến sưng cả mắt, toàn thân run rẩy.
Tôi chỉ cảm thấy phiền phức.
“Chồng ơi, em phải cứu mẹ em, em không thể sống thiếu mẹ!”
Không thể sống thiếu? Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình.
Chẳng lẽ Diêm Vương sẽ thương lượng với em chắc?
Huống chi ung thư phổi vốn không thể chữa khỏi, sớm muộn gì cũng chỉ còn lại người mất của tan.
Tôi định mở miệng khuyên cô ấy từ bỏ điều trị.
Nhưng sau vài lần hít thở sâu, tôi vẫn nhịn xuống.
Tôi hiểu cách xử lý mối quan hệ vợ chồng.
Tôi đang đợi cô ấy mở lời, và tôi đã nghĩ sẵn cách từ chối rồi.
Quả nhiên, sau khi khóc đủ, cô ấy tỉnh táo hơn.
Cô ấy bắt đầu hỏi tôi:
“Mẹ em cần phẫu thuật, có thể còn phải dùng thuốc điều trị đích, rất tốn kém, nhà mình có thể xoay được bao nhiêu tiền?”
Tôi cau mày, tỏ vẻ tiếc nuối nói với cô ấy:
“Tình hình kinh tế dạo này khó khăn, công ty còn không phát nổi thưởng cuối năm, nhưng mẹ em bị bệnh thì mình không thể không lo.”
Ánh mắt cô ấy tràn đầy biết ơn và dựa dẫm nhìn tôi.
Tôi đưa cho cô ấy tờ giấy nợ giả đã chuẩn bị sẵn:
“Anh mượn được 2000 của đồng nghiệp, đây là bản gốc giấy nợ, em giữ lấy, đợi khi nào kinh tế mình khá hơn thì trả.”
2
Cô ấy sững người, nhìn tờ giấy nợ, mãi vẫn chưa động đậy.
Thấy chê ít sao? Vậy thì tôi bắt đầu không vui rồi đấy.
Mẹ cô ấy bị bệnh thì sao? Dựa vào đâu mà phải tiêu tiền của tôi?
Lãnh đạo tái hôn, tôi cũng chỉ mừng có 2000.
Tôi đứng dậy, nói có việc công ty cần xử lý, phải quay về.
Quả nhiên, cô ấy vội vã nắm tay tôi:
“Chồng ơi, đừng đi được không? Em muốn anh ở bên em.”
Tôi cười thầm trong lòng, nắm được cô ấy là chuyên môn của tôi mà.
Tôi xoay người ôm lấy cô ấy:
“Mẹ vợ cần tiền, anh phải cố gắng làm việc chứ.”
Lấy bệnh của mẹ cô ấy làm lý do để chặn họng, khiến cô ấy câm nín, có khổ cũng không nói được.
Tôi nhân lúc cô ấy còn đang sững sờ, quay người rời đi.
Phụ nữ là thế đấy, cho chút ánh nắng là rực rỡ.
Thỉnh thoảng phải để cô ấy tự nguội đi, cho bớt nhiệt.
Huống chi, tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.
3
Vừa ngồi vào xe, tôi lập tức gọi cho thằng bạn làm luật sư.
Chiều nay mẹ vợ mới được chẩn đoán bệnh, mọi chuyện đến quá bất ngờ.
Nhiều việc chưa kịp chuẩn bị.
Tôi đã tính kỹ rồi, căn nhà là tài sản trước hôn nhân.
Lúc trước nhà vợ lo việc trang trí nội thất, nhưng tiền sửa sang giờ chẳng còn giá trị gì.
Xe là đồ hồi môn, chạy suốt 6 năm cũng không còn bao nhiêu tiền.
Điều tôi lo lắng duy nhất là 1 triệu 2 tiền riêng của mình.
Dù tôi đã có kế hoạch từ sớm, gửi ngân hàng dưới tên mẹ tôi,
Nhưng lòng vẫn cứ thấp thỏm bất an.
Mãi đến khi thằng bạn luật sư khẳng định chắc chắn rằng việc chuyển tài sản không để lại dấu vết gì, tôi mới yên tâm.
Cho chắc ăn, tôi mang luôn thẻ ngân hàng đến nhà mẹ.
Dặn đi dặn lại, nhất định phải giữ thật kỹ, tuyệt đối không đưa cho ai.
Đặc biệt là không được để vợ tôi biết!
Mẹ tôi cười khẩy:
“Yên tâm đi, vợ như quần áo, mẹ con mình mới là một lòng một dạ!”
4
Vừa rời khỏi nhà mẹ, tôi nhận được tin nhắn của Trương Đồng Đồng.
Giọng điệu khá uyển chuyển, hỏi tôi tiền đi đâu hết rồi mà 2000 cũng phải đi vay?
Tôi chẳng buồn trả lời.
Chuyện tiền nong là chuyện nghiêm túc, hỏi nhiều chạm đúng điều tôi kỵ nhất!
Thực ra lúc mới cưới, Trương Đồng Đồng kiếm được không ít.
Nhưng một người phụ nữ ra ngoài kiếm tiền, tôi chẳng yên tâm chút nào.
Chuyện này không thể nói thẳng, nên tôi hai ngày đau đầu, ba ngày đau dạ dày.
Cô ấy lo cho tôi đến mức không yên, tôi bèn nhân cơ hội nói:
“Vợ à, em cứ làm việc đi, anh ăn cơm hộp cũng chẳng sao đâu, đau đầu là bệnh cũ rồi, chủ yếu là em về muộn quá anh lo lắng không ngủ nổi.”
Quả nhiên, không lâu sau cô ấy tự nguyện xin chuyển sang bộ phận nhàn hơn, lương thì ít hơn.
Cộng thêm 6 năm sảy thai tới 3 lần, thường xuyên xin nghỉ, sự nghiệp hoàn toàn không còn phát triển được nữa.
Ngược lại, công việc của tôi thì ngày một thăng tiến.
Cơ sở kinh tế quyết định tầng lớp xã hội.
Nên trong nhà này, tôi là người quyết định.
Mỗi tháng tôi đưa khoảng hơn 1000 để chi tiêu.
Nếu tháng này tặng Trương Đồng Đồng món quà gì, thì tháng sau giảm đi một chút.
Tôi cũng chẳng dễ gì mà kiếm tiền, tiêu phải có chừng mực.
Chi tiêu trong nhà hầu như do Trương Đồng Đồng lo liệu, nên cô ấy chẳng tích cóp được gì.
May mắn thay, cô ấy không phải người coi trọng vật chất.
Vài lần than phiền, tôi cũng khéo léo dỗ dành là xong.
Quen rồi thì sẽ thành thói quen thôi.
5
Nghĩ đến không khí trong nhà lúc này, tôi chẳng muốn về.
Ai lại muốn nhìn bộ mặt đưa đám của một người đàn bà cơ chứ!
Thế là tôi lái xe, nghêu ngao hát, chạy thẳng đến quán bar quen thuộc.
Đàn ông trung niên mà, cuộc sống cũng cần có chút sắc màu và đam mê.
Chơi tới tận 12 giờ đêm mới chịu về, Trương Đồng Đồng quả nhiên vẫn chưa ngủ.
Khóe mắt cô ấy còn đỏ hoe, chắc vẫn đang lo lắng cho bệnh tình của mẹ mình.
Thật là phiền!
Tôi nhắm mắt, giả bộ mệt mỏi, đổ cái rầm xuống giường, lẩm bẩm:
“Mệt chết đi được, vợ à, anh thật sự không muốn làm nữa!”
Cô ấy gọi tôi dậy đi tắm, nhưng tôi chẳng buồn nhúc nhích.
Cuối cùng, cô ấy thở dài, cởi quần áo giúp tôi, lấy khăn nóng lau mặt.
Nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi, tắt đèn rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Tôi mở mắt trong bóng tối.
Lấy điện thoại ra xem, cô sinh viên đại học mới quen ở quán bar thật đúng là...
Tên gì ấy nhỉ?
À, trong phần ký tên của cô ta có viết:
“Đàn ông không biết Trạm Tiểu Loan, có ngủ với Vũ Đằng Lan cũng vô ích.”
Ha, đúng là một con yêu tinh!
Thời gian gần đây, tôi và Trạm Tiểu Loan dính nhau như keo.
Dù sao Trương Đồng Đồng cũng đang bận xoay xở lo bệnh cho mẹ, chẳng còn thời gian quản tôi.
Nhưng tôi vẫn bực, thi thoảng về nhà đến bữa cơm nóng cũng chẳng có mà ăn.
Vậy tôi cưới vợ để làm gì chứ?
Nhân dịp Ngày của Mẹ, tôi quyết định cho cô ấy một bài học.
Trên bàn ăn, mặt mẹ tôi sầm sì, mở màn xử lý con dâu như mọi khi – chưa bao giờ khiến tôi thất vọng:
“Đồng Đồng à, lấy chồng rồi thì khác con gái nhà người ta, mọi việc đều phải lấy nhà chồng làm trọng.
Giờ con gái hiện đại các cô sung sướng thật, chứ nếu là ngày xưa còn được giữ họ Trương sao? Phải theo họ chồng là họ Từ mới đúng!
Mẹ con có bệnh, thì đến thăm là được rồi, con đâu phải con trai, sao phải gánh hết vào người?
Vậy còn nhà mình thì tính sao?
Huống chi không thể vì người già mà chậm trễ chuyện chính. Con cũng lớn tuổi rồi, chưa cho nhà họ Từ này đứa cháu nối dõi thì nói thế nào cho phải?”
Hừ, tôi không ngờ mẹ vừa ra tay đã nặng như vậy.
Ba lần sảy thai chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng Trương Đồng Đồng, dù thật ra là do tôi mang bất thường về nhiễm sắc thể.
Nhưng tôi đã sửa kết quả khám sức khỏe rồi, cô ấy chưa bao giờ nghi ngờ.
Trước khi mẹ vợ phát bệnh, cô ấy vẫn ngày ngày đến bệnh viện canh trứng, giục tôi nộp "lương thực".
Tôi phát chán đến tận cổ!
Quả nhiên, mẹ tôi vừa dứt lời, mặt Trương Đồng Đồng trắng bệch.
Cô ấy ngước mắt nhìn tôi cầu cứu, nhưng tôi giả vờ không thấy.
Ngược lại, anh rể tôi lại ra vẻ ân cần, đứng dậy gắp món cô ấy thích đặt trước mặt.
Mẹ kiếp, chỉ được cái giỏi giả vờ tốt bụng, tôi thật sự ngứa mắt với hắn.