Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Tình Mẹ và Lòng Hận Thù
Chương 3
Mẹ tôi đứng sừng sững ở cửa, gương mặt lạnh lùng, vẻ khó chịu. Bà cười nhạt: “Một chiến thắng tạm thời như thế có gì đáng tự hào chứ? Tôi nói cho các người biết, con cái các người sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay Trịnh Yên Nhiên!”
“Đến lúc đó, khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu!”
Mẹ bệnh nhân nghe vậy thì mắt đỏ bừng vì tức giận, liền lao đến tát bà một cái thật mạnh!
Mẹ tôi không thể tin được: “Bà dám đánh tôi sao?!”
Bà trừng mắt nhìn tôi, quát lớn: “Trịnh Yên Nhiên, con đứng đực ra đó làm gì, không thấy mẹ bị đánh sao?!”
Tiếng bà gào lên đầy phẫn nộ, làm tôi thấy phiền lòng không chịu được.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của bà, trong tôi chỉ còn lại cảm giác chán ghét vô cùng.
Trước ánh mắt của mọi người, tôi khẽ cười nhạt, bình thản nói: “Tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ đâu? Bao giờ bà mới đưa tôi?”
Mẹ tôi tức đến phát run: “Trịnh Yên Nhiên, mẹ chờ ngày thí nghiệm của con thất bại để con quay lại cầu xin mẹ!”
8
Thí nghiệm của bệnh nhân đã bước vào giai đoạn cuối.
Đứa trẻ gần như đã phục hồi được phần lớn khả năng vận động, có thể tự đứng lên đi lại.
Chỉ cần trải qua một ca phẫu thuật nữa, em ấy có thể xuất viện, trở về nhà để tiếp tục theo dõi.
Nếu ca phẫu thuật thành công, điều đó sẽ đồng nghĩa với việc giai đoạn đầu của thí nghiệm lâm sàng chính thức thành công, và tôi có thể tiếp tục công việc tiếp theo.
Trước khi bệnh nhân được đẩy vào phòng mổ, tôi tình cờ đi qua phòng bệnh của Lâm Lục Nhan. Cô ấy gọi tôi lại: “Chị Yên Nhiên, danh sách thí nghiệm… em vẫn ở những người đầu tiên, đúng không?”
Bệnh tình của cô ấy đã rất nặng.
Hầu như không thể tự ngồi dậy.
Chứ đừng nói đến đi lại.
Lúc này, cô ấy nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy khát khao được sống.
Mẹ từ nhà vệ sinh bước ra, nghe thấy liền lạnh mặt nói ngay: “Lục Nhan, mẹ đã nói với con rồi mà. Thí nghiệm của nó nhất định sẽ thất bại!”
“Sao con có thể tin nó mà không tin mẹ chứ?”
Mẹ “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Bà cũng đồng thời đóng lại mọi hy vọng được sống của Lâm Lục Nhan.
9
Ca phẫu thuật đã thành công.
Sau các cuộc kiểm tra, tình trạng bệnh nhân rất khả quan. Dù bệnh teo cơ tiến triển vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toànnhưng điều này đồng nghĩa với việc kỹ thuật chữa trị căn bệnh này đã tiến một bước dài.
Chỉ cần quản lý lâu dài, tuổi thọ của em ấy có thể tiếp tục kéo dài.
Khoảnh khắc đứa trẻ được đẩy ra khỏi phòng mổ, mẹ em ấy đã ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở.
Đúng lúc này mẹ tôi bước tới, khuôn mặt không giấu nổi vẻ hả hê: “Sao rồi? Tôi đã nói với các người rồi mà, thí nghiệm này không thể thành công!”
“Bây giờ con các người không còn mạng nữa, biết rồi chứ gì?”
“Nếu không tham gia thí nghiệm, con các người còn có thể sống thêm một thời gian. Bây giờ thì hay rồi, mất mạng luôn!”
Đám người xung quanh nghe thế đều nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu.
Họ nhìn bà như nhìn một kẻ ngốc.
Mẹ tôi có vẻ cảm nhận được điều đó, giọng bà dần yếu đi: “Trịnh Yên Nhiên chỉ vì danh vọng của mình mà chẳng thèm quan tâm đến sống chết của con các người…”
Nhưng lời bà còn chưa dứt.
Một đám phóng viên mang theo máy quay và máy ghi âm đã lao tới, vượt qua các vòng vây, xông thẳng về phía tôi.
Gương mặt họ lộ rõ sự kích động.
Micro hướng về phía tôi, họ hỏi dồn: “Bác sĩ Trịnh, nghe nói chỉ vài phút trước, kỹ thuật chữa trị căn bệnh teo cơ tiến triển đã có một bước tiến vượt bậc!”
“Điều này có nghĩa rằng căn bệnh teo cơ tiến triển không còn là một loại ‘ung thư không chữa được’ nữa! Là người dẫn đầu trong bước đột phá y học này, xin hỏi bác sĩ có cảm nghĩ gì?”
Cách đó không xa, mẹ tôi đột ngột sững người.
10
Bà nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin nổi, giọng run rẩy lẩm bẩm: "Sao... có thể như vậy?"
Sau cuộc phỏng vấn, tôi mệt mỏi đến kiệt sức.
Mẹ của đứa trẻ đã cảm ơn tôi rất nhiều lần ở bên ngoài cửa.
Khi bà đứng thẳng người, tôi thấy mẹ mình đang đẩy xe lăn đứng cách đó không xa.
Và trên xe lăn chính là Lâm Lục Nhan.
"Không cần cảm ơn." Tôi vỗ nhẹ vai người mẹ kia, nhẹ nhàng nói, "Bà nên cảm ơn tiểu thư Lâm, chính cô ấy đã nhường cơ hội sống lại cho con bà."
Khuôn mặt của Lâm Lục Nhan và mẹ tôi lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Người mẹ của đứa trẻ chạy qua, cúi đầu cảm ơn Lâm Lục Nhan.
Hành động này càng khiến nét mặt Lâm Lục Nhan và mẹ tôi thêm khó chịu.
Đợi người mẹ kia rời đi, mẹ tôi mới lao tới, định giáng cho tôi một cái tát.
Nhưng tôi đã kịp chặn lại.
Bà giận dữ hét lên: "Trịnh Yên Nhiên, mày cố tình đúng không?!"
Tôi bình thản đáp: "Tôi chỉ là nói sự thật thôi mà. Trong danh sách đứa trẻ đó thực sự đứng cuối, còn tiểu thư Lâm Lục Nhan lại đứng đầu. Nếu cô ấy không từ bỏ thì sao đến lượt cậu bé đó được?"
Tôi quay sang nhìn Lâm Lục Nhan với một nụ cười nhàn nhạt: "Tiểu thư Lâm, đúng chứ?"
Sắc mặt Lâm Lục Nhan ngày càng khó coi, khi nhìn mẹ, trên mặt cô ấy thậm chí lộ rõ vẻ trách móc.
Mẹ quay lại, vô tình thấy được biểu cảm đó, bà lập tức biến sắc, bước lên giải thích: "Lục Nhan, nghe mẹ nói, mẹ không cho con tham gia thí nghiệm là có lý do..."
Lâm Lục Nhan hỏi bà: "Lý do gì?"
Nhưng mẹ ấp úng mãi không thể nói nên lời.
Nghĩ lại cũng đúng, việc tái sinh thì có ai bình thường mà tin được chứ?
Tôi bật cười nhạt, bước ra ngoài.
Lâm Lục Nhan gọi tôi lại: "Chị Yên Nhiên, việc điều trị của em..."
"Hiện giờ có danh sách mới." Tôi nói: "Sắp xếp theo mức độ nghiêm trọng của bệnh tình và điều kiện sức khỏe. Tiểu thư Lâm, tình trạng của cô... có vẻ như hiện tại không phù hợp để điều trị."
Tôi dứt lời, bỏ đi mà không ngoảnh lại.
11
Mẹ tôi đuổi theo.
Bà giữ chặt cổ tay tôi, gọi tên tôi: "Yên Nhiên, còn cách nào khác không..."
Giọng bà nghe khàn khàn như thể phải gắng hết sức mới có thể thốt ra những lời khiêm nhường như vậy:
"Con biết đấy, bây giờ tình trạng của Lục Nhan rất tệ, nếu không điều trị thì em ấy có thể..."
"Con có thể đẩy sớm hơn để cô ấy được điều trị trước không?"
Tôi quay đầu nhìn bà, không kiềm được mà bật cười: "Bà Giang, bà chẳng phải đã nói thí nghiệm sẽ thất bại sao?"
Khuôn mặt bà lập tức tái mét.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Thí nghiệm không bao giờ đảm bảo thành công 100%, lần này thành công không có nghĩa lần sau cũng sẽ vậy. Ngay cả khi Lâm Lục Nhan được điều trị thì vẫn có xác suất thất bại. Vì vậy, tôi khuyên bà nên suy nghĩ kỹ xem có nên để cô ấy tham gia thí nghiệm hay không."
Bà đứng sững tại chỗ, tay buông lỏng một cách vô thức.
Bất giác, bà thốt lên: "Sao lại thế này chứ?"
"Rõ ràng lần trước thí nghiệm thất bại... Sao lần này lại thành công?"
Tôi nhếch môi cười, vẻ chế giễu: "Bà Giang, bà vẫn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình sao?"
"Bà cũng là bác sĩ, sao lại không học được cách rút kinh nghiệm từ thất bại?!"
"Tôi đã nói không chỉ một lần rằng thí nghiệm thất bại là do Lâm Lục Nhan đã uống cốc nước đó nhưng bà lại không tin!"
"Nếu bà vẫn cố chấp như vậy, thì dù lần này đến lượt Lâm Lục Nhan, kết quả của cô ấy cũng chắc chắn là thất bại!"
Mẹ tôi lập tức cứng người, ngẩng đầu lên nhìn tôi, giọng không tin nổi: "Con, con cũng..."
"Phải." Tôi không kìm được nụ cười cay đắng, nói từng chữ rõ ràng: "Vậy bà dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục giúp Lâm Lục Nhan của bà?"
"Dựa vào việc bà đã khiến tôi sống không bằng chết ở kiếp trước sao?"