Tỉnh Ngộ Rồi, Tôi Không Cần Chồng Cũ Nữa

Chương 1



Sau khi bắt quả tang chồng tôi – tổng tài Lục Thời Vực – đang ôm ấp người con gái mà anh ta yêu thương bấy lâu là Tưởng Đình Đình trên giường cưới của chúng tôi, tôi như phát điên.

Tôi giận dữ đến tột cùng, cầm lấy con dao gọt trái cây, ép Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình phải cắt đứt mọi thứ.

Lục Thời Vực ôm chặt lấy Tưởng Đình Đình, lạnh lùng nhìn tôi.

“Viên Tư Ninh, có bản lĩnh thì cứ đâm xuống đi!”

Trái tim tan nát, tôi chỉ muốn tìm cái chết. Khi mũi dao vừa chạm vào da thịt, trước mắt tôi bỗng nhiên hiện lên một hàng chữ kỳ lạ.

“Nữ phụ sắp chết rồi! Mau chết đi, cô ta chết rồi thì mới có chỗ cho nam nữ chính!”

“Viên Tư Ninh còn tưởng nam chính yêu cô ta sao? Không hề biết, nam chính chưa từng yêu cô ta. Tất cả chỉ là lợi dụng. Sự tồn tại của cô ta chẳng qua là để giúp nam chính vực dậy sự nghiệp, trải đường cho bảo bối nữ chính Đình Đình mà thôi.”

Nhìn những dòng chữ lướt qua trước mắt, lúc này tôi mới nhận ra cuộc sống của mình chẳng qua là một bộ tiểu thuyết “gương vỡ lại lành”.

Nữ chính Tưởng Đình Đình từng rời bỏ Lục Thời Vực vào lúc anh ta khốn đốn nhất.

Còn tôi, chính là người đã đồng cam cộng khổ với Lục Thời Vực, giúp anh ta trở thành một tài phiệt đỉnh cao, rồi lại bị anh ta vứt bỏ, đau khổ vì tình đến mức tự sát.

Nếu đã như vậy, tôi sẽ không chết nữa.

Tôi đã từng giúp Lục Thời Vực trở thành kẻ giàu có thế nào, thì giờ tôi sẽ khiến anh ta mất đi tất cả như thế, nâng lên được thì đạp xuống cũng không phải chuyện khó!

1

Vừa đi công tác từ xa trở về, tôi đẩy cửa phòng ngủ ra thì bắt gặp Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình đang ôm nhau nằm trên giường cưới của tôi và anh ta.

Cơn giận bùng lên khiến tôi như muốn nổ tung.

Tôi tức giận chất vấn anh ta:

“Lục Thời Vực, anh có còn lương tâm không? Tôi ra ngoài vất vả tìm kiếm ký hợp đồng, còn anh thì dẫn đàn bà về nhà lăng loàn? Anh quá đáng lắm rồi!”

Lục Thời Vực ôm lấy Tưởng Đình Đình, cau mày quát tôi:

“Viên Tư Ninh, em có cần phải làm quá lên thế không? Nhìn em bây giờ chẳng khác gì một mụ đàn bà chanh chua cả!”

Tưởng Đình Đình cũng dịu dàng lên tiếng giải thích:

“Tư Ninh, cậu hiểu lầm rồi. Tớ và Thời Dục chỉ là uống say nên mới nằm cùng nhau. Thật sự là không làm gì cả!”

Miệng thì nói là không làm gì, nhưng cô ta lại cố tình để lộ vai trần đầy dấu vết đỏ, như muốn khiêu khích tôi.

Cảnh đó khiến tôi càng thêm giận dữ:

“Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Biết người ta có vợ mà còn cố chen vào! Cô cút khỏi nhà tôi ngay lập tức!”

Tôi lao tới muốn đuổi Tưởng Đình Đình đi, nhưng Lục Thời Vực lại đẩy tôi ra để bảo vệ cô ta.

“Viên Tư Ninh, em đừng làm loạn nữa! Đình Đình giờ không có chỗ nào để đi, anh đã đồng ý cho cô ấy ở lại nhà chúng ta một thời gian.”

“Tôi nghe nhầm rồi đúng không? Lục Thời Vực, anh điên rồi à? Anh để một người đàn bà khác sống trong nhà của chúng ta? Anh coi tôi là gì vậy?”

Lục Thời Vực hoàn toàn không coi tôi ra gì:

“Chuyện này anh đã quyết định rồi, không phải đang hỏi ý em mà là đang thông báo với em.”

Nghe vậy, tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi chụp lấy con dao gọt trái cây:

“Trong nhà này, có tôi thì không có cô ta! Không thì tôi chết cho anh xem!”

Lục Thời Vực cười khẩy:

“Viên Tư Ninh, em có thể bớt trẻ con đi được không? Cứ lấy cái chết ra để dọa anh mãi. Em nỡ chết thật sao?”

Nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông mà tôi yêu tha thiết, nghe những lời vô tình anh ta thốt ra, trái tim tôi như đóng băng.

Tôi không còn chút khát vọng sống nào nữa.

Tôi cầm dao nhắm thẳng vào cổ mà đâm xuống.

Khi lưỡi dao rạch vào da, máu bắt đầu chảy, cơn đau ùa đến, thì trước mắt tôi bỗng xuất hiện những dòng chữ kỳ quái.

“Nữ phụ sắp chết rồi! Mau chết đi, cô ta chết rồi thì nam nữ chính mới có đất diễn!”

“Viên Tư Ninh cứ tưởng nam chính yêu mình? Nam chính chỉ đang lợi dụng cô ta thôi. Cô ta chỉ là công cụ để giúp nam chính trở lại đỉnh cao, trải đường cho bảo bối Đình Đình của chúng ta.”

Máu chảy từ cổ xuống, tôi sững sờ nhìn những dòng chữ trôi lơ lửng trước mắt.

Lục Thời Vực hoảng hốt lao đến giật lấy con dao trên tay tôi.

Anh ta ném con dao xuống đất, quát lớn:

“Viên Tư Ninh, em thật sự dám đâm à? Anh phục em luôn rồi đấy!”

Dao rơi xuống đất vang lên một tiếng khô khốc.

Thấy máu đang tuôn ra từ cổ tôi, Lục Thời Vực hốt hoảng dùng tay bịt vết thương lại, giọng cũng mềm mỏng hơn:

“Tư Ninh, anh và Đình Đình thật sự không có gì cả! Đừng làm loạn nữa. Anh chịu thua, không cho Đình Đình dọn vào ở nữa, vậy được chưa?”

Tôi chẳng thèm để tâm đến lời anh ta, chỉ bất động nhìn chằm chằm vào những dòng chữ vẫn đang tiếp tục trôi.

“Sao vậy? Nữ phụ sao lại dừng tự sát rồi? Chẳng phải là một dao cắt đứt động mạch, chết ngay lập tức à?”

“Đúng đó, sao chỉ bị thương nhẹ thế? Mà nam chính sao lại trông như đang lo cho nữ phụ vậy? Cô ta không chết thì cốt truyện lệch hết rồi còn gì?”

“Yên tâm đi! Đình Đình bảo bối của chúng ta mới là người duy nhất trong lòng nam chính. Nam chính mềm lòng chỉ vì không muốn thấy nữ phụ chết ngay trước mặt, xui xẻo mà thôi.”

“Nữ phụ dùng cái chết để khiến nam chính mềm lòng? Vậy nữ chính cứ giả ngất đi, để nữ phụ thấy rõ mình chẳng là gì trong lòng nam chính!”

Ngay lúc đó, Tưởng Đình Đình đứng bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng rồi mềm nhũn ngã xuống đất.

2

Nghe thấy tiếng hét của Tưởng Đình Đình, Lục Thời Vực lập tức buông tôi ra.

Anh ta vội vàng chạy tới ôm lấy Tưởng Đình Đình:

“Đình Đình! Đình Đình, em sao vậy?”

Dòng chữ trước mắt tôi tiếp tục cuồn cuộn hiện lên:

“Nữ chính làm tốt lắm! Nữ phụ đòi chết, nữ chính giả ngất. Đúng thời điểm, trong lòng nam chính vẫn chỉ nghĩ đến nữ chính của chúng ta.”

“Nữ phụ còn không mau nhặt dao lên tự tử thêm lần nữa? Lần này đừng run tay, đâm cho chuẩn, cắt đứt động mạch cổ mà chết cho sạch, nhường chỗ cho bảo bối Đình Đình của chúng ta!”

Những dòng chữ đó không hề giấu diếm sự ác ý với tôi, trong khi Lục Thời Vực ôm lấy Tưởng Đình Đình đang giả ngất, lo lắng đứng bật dậy.

“Tư Ninh, Đình Đình lại lên cơn rồi, anh phải đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Nói xong, thấy máu trên cổ tôi vẫn đang nhỏ từng giọt xuống sàn, anh ta lại buông thêm một câu:

“Em tự tìm cái gì đó băng tạm vết thương đi! Anh sẽ quay về nhanh thôi!”

Dứt lời, Lục Thời Vực ôm lấy Tưởng Đình Đình lao ra khỏi nhà như một cơn gió.

“Hahaha, buồn cười chết mất! Nam chính cuối cùng vẫn chọn nữ chính của chúng ta, nữ phụ chắc tức chết rồi chứ?”

“Thật đấy, tức chết cũng là một cái kết hay mà! Tóm lại nữ phụ mau chết đi cho khuất mắt, đừng cản trở chuyện tình ngọt ngào của nam nữ chính chúng ta nữa.”

Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đang cuộn trào, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Thì ra cuộc sống của tôi chỉ là một cuốn tiểu thuyết, mà tôi chính là vai nữ phụ trong đó.

Sự tồn tại của tôi chỉ để cứu vớt nam chính Lục Thời Vực sau khi bị nữ chính Tưởng Đình Đình bỏ rơi.

Khi Tưởng Đình Đình rời bỏ Lục Thời Vực vì anh ta nghèo túng và lựa chọn một người đàn ông khác, thì tôi – vai nữ phụ – lại yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, không chút do dự mà dốc toàn lực yêu thương một kẻ trắng tay.

Tình yêu tôi dành cho Lục Thời Vực là điên cuồng, mù quáng và không có bất kỳ lý do nào.

Để giúp Lục Thời Vực trở thành người đàn ông thành đạt, tôi không tiếc đem toàn bộ tài sản thừa kế khổng lồ mà cha mẹ để lại cho anh ta khởi nghiệp.

Tôi không chỉ bỏ tiền mà còn bỏ công sức, Lục Thời Vực vốn là một kẻ nghèo khổ không có quan hệ gì, tôi liền dùng toàn bộ mối quan hệ mà cha mẹ tôi để lại để mở đường cho anh ta.

Tôi lao lực vì anh ta không kể ngày đêm, làm việc liền 3 ngày 3 đêm không ngủ. Thậm chí vì giành đơn hàng mà uống rượu đến xuất huyết dạ dày, suýt nữa mất mạng.

Nhờ có tôi tận tâm giúp đỡ, Lục Thời Vực từ một tên vô danh tiểu tốt đã trở thành một tài phiệt tầm cỡ.

Để “báo đáp” cho sự hy sinh không điều kiện ấy, Lục Thời Vực thương hại cưới tôi làm vợ.

Dù tôi và anh ta kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp, nhưng trong lòng anh ta chưa bao giờ quên mối tình đầu – ánh trăng sáng ngần Tưởng Đình Đình.

Lục Thời Vực không tin rằng Tưởng Đình Đình lại vô cớ bỏ rơi mình, anh ta luôn tin rằng cô ta rời đi chắc chắn là có nỗi khổ riêng.

Và đúng như anh ta dự đoán, sau khi phất lên, anh ta gặp lại Tưởng Đình Đình đang nằm viện vì bạo bệnh.

Tưởng Đình Đình khóc lóc kể rằng ngày đó cô ta bị bệnh nặng, không muốn làm gánh nặng cho anh nên mới rời đi.

Lục Thời Vực nghe xong thì đau lòng tột độ, lập tức đưa tay ra giúp đỡ.

Hai người vốn dĩ tình cũ khó quên, qua những lần gặp gỡ lại càng thêm bùng cháy tình cảm.

Khi tôi đang vất vả ra ngoài đàm phán công việc thì bọn họ tha hồ tay trong tay dạo bước bên nhau.

Lục Thời Vực vì Tưởng Đình Đình mà tự tay xuống bếp nấu ăn, bỏ tiền lớn mua trang sức, đồ hiệu tặng cô ta.

Còn tôi – người vợ cùng anh ta vượt qua mọi khó khăn – đến cả một đóa hoa rẻ tiền cũng chưa từng được nhận.

Khi nam nữ chính bắt đầu mặn nồng, thì nữ phụ như tôi đương nhiên phải bị xóa sổ.

Tác giả đã chọn cho tôi một cái kết: sau khi đi công tác về, thấy Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình nằm trên giường cưới của chúng tôi, tôi vì ghen tuông mà tự sát, rồi... chết.

Tôi chết rồi, Lục Thời Vực chỉ buồn được vài ngày, rồi lập tức công khai ở bên Tưởng Đình Đình.

Bọn họ tiêu xài không tiếc tay toàn bộ tài sản vốn thuộc về tôi, sống ân ái như chưa từng có người vợ tên Viên Tư Ninh.

Ngày ngày tình chàng ý thiếp, cuối cùng sinh ra vài đứa “kết tinh tình yêu”.

Nhìn những dòng chữ trôi qua trước mắt, tôi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Tác giả nào viết ra cái cốt truyện ngu xuẩn này thế?

Đầu óc bị nước vào rồi à?

Bây giờ tôi đã biết rõ cốt truyện, thì tôi tuyệt đối sẽ không chết theo kịch bản đó.

Tôi phải sống.

Sống để tự tay thay đổi vận mệnh của chính mình.

3

Vết thương trên cổ vẫn đang rỉ máu không ngừng, tôi không còn cách nào khác, đành phải ra ngoài đến bệnh viện băng bó.

Khi vừa đến bãi đỗ xe của bệnh viện, đám chữ trước mắt lại cuồn cuộn hiện lên.

“Nữ phụ đi bệnh viện làm gì vậy?”

“Xong rồi xong rồi, cô ta có phá hỏng cảnh ân ái của bảo bối Đình Đình nhà chúng ta với nam chính không đây?”

“Đúng đó, vừa rồi bảo bối Đình Đình được nam chính đưa tới bệnh viện, sau đó bất ngờ tỉnh lại ngay ở bãi đỗ xe, rồi tình cờ hôn lên môi nam chính. Hiện tại hai người họ đã vứt bỏ mọi ràng buộc thế tục, đang chìm đắm trong cuộc hoan lạc.”

Theo hướng chỉ dẫn của dòng chữ, tôi nhìn thấy một chiếc xe rất quen thuộc đang lắc lư lên xuống cách mình không xa.

Qua ô cửa kính, tôi thấy rõ bóng dáng nam nữ đang quấn lấy nhau đầy dục vọng.

Đám chữ gào lên:

“Tiêu rồi! Cảnh bắt gian tại trận rõ mười mươi đây mà? Nữ phụ chắc phát điên mất!”

“Mau phát điên đi rồi tự hủy luôn nhé! Tôi chờ giây phút đó lắm rồi!”

“Có tai nạn nào không? Mau có xe tông chết nữ phụ đi! Làm ơn đó!”

“Các người có còn nhân tính không? Nữ phụ đã làm gì sai mà đáng bị sỉ nhục thế này? Rõ ràng kẻ sai là thằng đàn ông phản bội và con tiểu tam kia mà?”

Tôi lạnh lùng nhìn hai kẻ đang quấn lấy nhau trong xe, rút điện thoại gọi cảnh sát.

“110 phải không? Tôi muốn báo cáo có người đang mại dâm trong bãi đỗ xe bệnh viện.”

Gọi xong, tôi bình thản đỗ xe rồi vào bệnh viện xử lý vết thương.

Sau khi bác sĩ giúp tôi băng bó xong, tôi quay lại bãi đỗ xe.

Lúc này, xe cảnh sát đã đậu ngay đó, đèn nhấp nháy đỏ chói. Mấy cảnh sát đang mạnh tay kéo Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình trong bộ dạng áo quần xộc xệch ra khỏi xe.

Khóe môi tôi khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, tôi bước thẳng về phía xe mình.

Dòng chữ lại ùn ùn tràn ra, tốc độ nhanh đến mức khó mà nhìn kịp, phần lớn đang chửi bới tôi:

“Nữ phụ dám báo cảnh sát vu oan cho nam nữ chính tội mại dâm, thật độc ác! Danh tiếng của bọn họ bị cô ta hủy hoại hết rồi!”

“Cảnh ân ái đang ngọt ngào thì bị phá đám! Tôi nguyền rủa cô ta bị xe đâm chết luôn cho rồi!”

“Nữ phụ đi chết ngay đi!”

“Những đứa nói vậy chắc đều là tiểu tam ngoài đời rồi đúng không? Sao mà nói cùng một kiểu như tiểu tam và đàn ông ngoại tình thế?”

Tôi phớt lờ mọi thứ, lái xe về nhà nghỉ ngơi.

Tối đó tôi ngủ một giấc ngon lành.

4

Sáng hôm sau, bụng đói cồn cào khiến tôi tỉnh dậy, định ra ngoài tìm chút gì đó ăn.

Vừa mở cửa ra thì đụng ngay mặt với Lục Thời Vực đang lén lút bước vào.

Trông anh ta chẳng khá khẩm gì, quầng mắt thâm đen, người bẩn thỉu không chịu nổi.

Xem ra tối qua cảnh sát đã "chăm sóc đặc biệt" cho anh ta một trận ra trò.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, Lục Thời Vực cười gượng giải thích:

“Vợ à, tối qua anh về muộn sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên đành tạm ngủ trong xe một đêm.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không nói lời nào.

Lục Thời Vực thấy vậy thì càng chột dạ, nịnh nọt bước lại gần:

“Cổ em còn đau không? Vợ à, hôm qua là anh sai, sau này anh sẽ không như thế nữa. Anh đã nói rõ ràng với Tưởng Đình Đình rồi, sau này nhất định sẽ giữ khoảng cách với cô ta.”

Tôi khẽ cười nhạt:

“Vậy sao? Hy vọng anh làm được.”

Thấy tôi cười, Lục Thời Vực thở phào:

“Vợ à, em chưa ăn sáng đúng không? Để anh làm cho em.”

Bữa sáng do gã đàn ông phản bội nấu, tôi không có phúc mà ăn.

Tôi lắc đầu:

“Không cần đâu, tôi muốn ra ngoài ăn.”

“Vậy để anh đi với em.”

Nói rồi anh ta theo tôi đến tận cửa, đúng lúc đó điện thoại của anh ta đổ chuông.

Trên màn hình hiện rõ dòng chữ “Bảo bối của anh”.

Lục Thời Vực vội quay người lại, nhận cuộc gọi, nói vài câu thủ thỉ.

Cúp máy xong, anh ta tỏ vẻ áy náy:

“Bên công ty có chút việc đột xuất, anh phải đến đó ngay.”

Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi nhà, gương mặt lại hiện rõ vẻ vui mừng.

Dòng chữ trước mắt tôi cũng sôi nổi hẳn lên:

“Tuyệt quá! Bảo bối Đình Đình nhà chúng ta phát hiện ra đã có thai rồi! Sắp chào đón đứa con đầu lòng của nam nữ chính!”

“Sắp được ăn kẹo nữa rồi! Từ giờ trở đi là cảnh gia đình ngọt ngào rồi chứ gì? Chỉ tiếc là nữ phụ còn chưa chịu chết nhỉ? Cô ta sống chỉ cản trở nam nữ chính đoàn tụ thôi!”

“Không thì để họ ly hôn cũng được! Nam chính giờ là người giàu nhất, đưa chút tiền là có thể tống khứ nữ phụ rồi.”

“Đúng là vẹn cả đôi đường, nữ phụ không cần chết, mà nam nữ chính vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau.”

Nhìn dòng chữ trước mặt, tôi khẽ cong khóe môi.

Thì ra… Tưởng Đình Đình có thai rồi à?

Tốt lắm!

Vừa đi, tôi vừa nhắn tin cho luật sư:

“Lập tức chuẩn bị một bản thỏa thuận ly hôn, yêu cầu bên nam ra đi tay trắng!”

5

Sau khi ăn bữa sáng thịnh soạn trong nhà hàng của khách sạn 5 sao, tôi thong thả lái xe trở về nhà.

Vừa về đến nơi chưa được bao lâu, anh shipper đã mang đến một con gấu hoa hồng khổng lồ.

Chương tiếp
Loading...