TÌNH YÊU KHÔNG HỒI ĐÁP
Chương 1
Khi Tạ Thời An ở trước mặt tôi lần thứ ba nhắc đến cô gái xuyên không kia, tôi dò hỏi:
“Nếu ta đồng ý cho chàng nạp thiếp…”
Anh ấy sững lại một lúc, rồi cất giọng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng:
“Nàng là chính thất của ta, mọi chuyện đều tùy nàng quyết định.”
Đến khi ý chỉ hòa ly được ban xuống, anh mới hiểu vì sao tôi bỗng dưng chấp thuận.
Tạ Thời An nghiến răng nghiến lợi chất vấn:
“Nạp thiếp là do nàng đồng ý, bây giờ nàng lại giở trò này, rốt cuộc nàng muốn thế nào?”
Tôi thì có thể làm gì chứ?
Chẳng qua là nghe tin anh ta có hai lòng, nên đến để dứt tình mà thôi.
Tạ Thời An dẫn người đuổi theo, chặn chiếc xe ngựa vốn đã rời khỏi thành.
Anh thong thả vén rèm, đưa tay về phía tôi.
“A Cẩm, có phải ta sủng với nàng quá hay không? đến mức nàng quên mất rằng ta chưa bao giờ là kẻ thiện nam tín nữ?”
1
Tôi xuyên vào một quyển tiểu thuyết cứu rỗi, trở thành nữ chính, đã giải cứu cậu thiếu niên bệnh kiều vừa đẹp vừa khổ nhưng tài giỏi.
Tôi đồng hành cùng anh, từ lúc không tên không tuổi đến khi làm đến Thủ Phụ đương triều.
Anh nói tôi là vầng trăng sáng vĩnh hằng của anh.
Nhưng về sau, anh đứng ở đỉnh cao quyền lực, mỗi ngày đều phải đối mặt với vô vàn cám dỗ.
Còn tôi thì trở thành một người phụ nữ nơi hậu viện, mỗi ngày đều đối diện đủ loại việc lặt vặt.
Năm thứ bảy sau khi chúng tôi thành thân, anh bắt đầu kết giao với những công tử quyền quý, thường xuyên đắm mình trong những cuộc chơi bời.
“Hôm nay mỹ nhân khắp Kinh thành đều đến, có ai lọt vào mắt không?” Bạn bè trêu chọc.
“Ánh mắt ta tất nhiên không tệ, ai nấy đều là tuyệt sắc.” Anh khẽ than, “Thật! người còn chưa thành thân, vẫn có thể phong lưu thêm vài năm…”
Lúc đó, tôi đang bưng canh giải rượu, đứng ngoài phòng khách của Vọng Tiên Lâu.
Trong phòng, tiếng cười đùa của các cô nương nối thành chuỗi liên tục.
2
Người bạn kia cười ha ha:
“Ta dẫu có thành thân, muốn phong lưu vẫn cứ phong lưu, nào giống Tạ Thời An, chỉ giữ khư khư bà xã. Giờ lại than thở như vậy, chẳng lẽ hối hận rồi sao?”
“Cũng không đến mức đó.” Anh cười khẽ, “Chỉ là cảm thấy, ngày trước mãi leo núi, giờ đứng trên đỉnh ngó xuống, cuộc đời hóa ra cũng chỉ thế mà thôi.”
“Huynh muốn làm thánh nhân thì đương nhiên không hiểu được cái thú trái ôm phải ấp” Người bạn hôn cô gái bên trái.
“Hồng tụ thêm hương” Người bạn bóp một cái vào tay cô gái bên phải.
Nhất thời trong phòng vang lên những tiếng cười ngả ngớn không ngừng.
“Đời người chẳng qua cũng chỉ mấy chục năm, Tạ huynh sớm nhìn thấu thì mới sớm vui vẻ.” Người bạn tiếp tục khuyên.
“Vậy ư?” Tạ Thời An hỏi khẽ, giọng mang chút mơ hồ.
Tôi biết sự mơ hồ đó của anh.
Anh từ tầng lớp đáy xã hội vươn lên, bò tới đỉnh cao quyền lực.
Quyền, tiền, sắc, hai thứ trước anh đã sớm trải nghiệm hương vị ngọt ngào.
Còn về thứ ba, đám đồng liêu quyền quý của anh hằng ngày sống trong chốn hoa tửu, anh ở trong đó, tai nghe mắt thấy, khó mà không khởi dã tâm manh động.
Tiếc rằng năm xưa tôi và anh thành thân, tôi từng bắt anh thề thốt một đời một kiếp một đôi người.
Tôi lắc lắc đầu, cố xua đi dòng ký ức, lại nghe người bạn nói:
“Huynh không nạp thiếp bấy nhiêu năm, cũng coi như tận tâm tận nghĩa, huống hồ tỷ ấy còn không thể sinh con. Gia nghiệp của huynh lớn như thế, chẳng phải cần có người nối dõi sao?”
“Tam thê tứ thiếp xưa nay là điều bình thường, nay huynh địa vị cao trọng, trong triều người muốn kết thân với huynh đông như cá diếc sang sông. Huynh chỉ cần nói với tỷ ấy rằng, đứng ở chỗ cao, thân bất do kỷ. Rồi hứa hẹn vị trí chính thất không bị lung lay, tủy ấy cũng không thể nói gì khác đâu.”
Tạ Thời An im lặng một lúc, lắc đầu: “Mọi người không hiểu đâu, nàng ấy vì ta mà đã từ bỏ rất nhiều.”
3
Quả thật, tôi đã từ bỏ rất nhiều thứ vì Tạ Thời An.
Năm xưa, khi hoàn thành xong nhiệm vụ, lẽ ra tôi có thể quay về thế giới tự do bình đẳng kia, nắm trong tay vạn quán gia tài để tận hưởng cuộc sống.
“Chàng không biết ta đã từ bỏ thứ quý giá đến thế nào đâu, nên đời này chàng chỉ được có mình ta.”
Tôi mắt đỏ hoe cự tuyệt hệ thống, ngoan cố thốt lên.
Hồi ấy, trong mắt Tạ Thời An chỉ có tôi, nghe tôi nói vậy, anh vội siết chặt tôi trong lòng, hứa hẹn một đời một kiếp một đôi người.
Giờ nhớ lại, có lẽ khi chưa nếm trải quyền thế mê hoặc, giàu sang làm lóa mắt, mới có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy.
Năm xưa tôi cũng ngu ngơ, lại đi tin lời anh.
Phẩm hạnh của Tạ Thời An không hẳn là xấu, nên đến nay anh vẫn cố hết sức gìn giữ lời hứa.
Nhưng tôi thừa hiểu, anh đã bắt đầu cảm thấy khó chịu và bất mãn.
Tôi nhìn bát điểm tâm đêm đã hâm nóng mấy lần trước mặt, quay sang hỏi cô hầu:
“Đại nhân còn đang bận công vụ à?”
Cô hầu đáp:
“Đại nhân vẫn đang bàn việc trong thư phòng, nói hôm nay sẽ nghỉ lại ở đó, dặn phu nhân đừng chờ.”
Dạ dày anh ấy không tốt, mỗi bữa ăn không nhiều nên cũng mau đói, nên trước lúc ngủ tôi luôn nhớ chuẩn bị chút đồ lót dạ.
Tôi đứng dậy nấu lại bát rượu nếp với bánh trôi, đích thân bưng đến thư phòng.
Vừa bước vào sân trước thư phòng, tôi nghe bên trong văng vẳng tiếng ngâm thơ.
“Giang hữu hà nhân sơ kiến nguyệt, giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân.”
Giọng đó không rõ là nam hay nữ.
Tôi hỏi gã sai vặt canh cửa: “Ai ở trong đó?”
Gã đáp: “Là Tam công tử nhà Hầu gia An Bình, họ Lâm.”
Hầu phủ An Bình là thế lực mới ở Kinh thành, vốn đóng quân ở Tây Nam, vừa thắng trận liền được phong tước rồi chuyển vào kinh.
Nghe nói họ chỉ có hai công tử và một tiểu thư.
Tôi đi tới cửa, nép mình vào bóng tối, ngó qua khe cửa.
Thấy Tạ Thời An đang chắp tay hướng về phía người kia:
“Một câu này của Dư Chi quả là bút ý trời cho, Tạ mỗ tâm phục khẩu phục.”
Vị Lâm Tam công tử kia môi đỏ răng trắng, dung mạo cực kỳ tuấn tú, vừa nhìn đã thấy lỗ tai có khuyên.
“Giai cú bổn thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi.”
Lâm Tam gật đầu đầy kiêu ngạo.
Tôi cười khẩy, chẳng biết câu “giai cú bổn thiên thành” kia thật không, nhưng nói “diệu thủ đạo văn chi” thì hợp hơn.
Thì ra, cũng là một cô gái xuyên không.
“Trễ rồi, ta xin cáo từ trước. Ngày mai buổi săn bắn ở ngoại ô kinh thành, mong được chứng kiến phong thái của Tạ huynh!”
Lâm Tam đứng dậy cáo từ.
“Vậy mai, không gặp không về.”
Giọng Tạ Thời An nghe đầy lưu luyến, ánh mắt lấp lánh như vì sao.
4
Tạ Thời An kết thúc cuộc gặp không hề muộn, nhưng cả đêm anh vẫn ngủ lại thư phòng.
Hôm sau, chúng tôi cùng nhau đi xe ngựa đến bãi săn ở ngoại ô Kinh thành.
Tôi theo vị thái giám dẫn đường đến chỗ dành cho nữ quyến, còn Tạ Thời An đã thay xong bộ y phục săn bắn, cưỡi ngựa sóng vai với Lâm Tam.
Cả hai ghé sát vào nhau, cúi đầu thì thầm.
Tôi có chút bần thần, cho đến khi một mũi tên sượt qua tóc mai tôi.
Tôi tuy giật mình, nhưng vẫn đứng yên vững vàng.
Đó là mũi tên của Lâm Tam, trên tên còn có một con nhạn.
Con nhạn đó không biết sao lại đậu ngay cạnh tôi, nên Lâm Tam mới thả tên bắn nó.