Tình Yêu Mong Manh Tựa Băng Mỏng
Chương 1
Trước khi tôi và Chu Tấn chuẩn bị kết hôn, anh ta dẫn tôi ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.
Ngày đầu tiên đặt chân đến đất khách, chỉ một cuộc gọi từ mối tình đầu Hứa Tâm Nghiên, anh ta đã không chần chừ bỏ tôi lại để đi gặp cô ta.
Không ngờ tôi lại gặp phải bạo loạn ở địa phương. Khi kẻ sát nhân kề nòng súng vào trán tôi, tôi vừa khóc vừa cố gắng câu giờ để gọi cho anh ta nhưng không một lần nào anh ta bắt máy.
Tôi trúng đạn, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Tỉnh dậy, tôi vô tình lướt thấy một bài đăng nổi bật từ một người qua đường:
“Cặp đôi phương Đông hôn nhau trước cửa khách sạn, trông lãng mạn quá!”
Thì ra, vào lúc tôi tuyệt vọng giữa ranh giới sống chết, anh ta lại đang say sưa đắm chìm trong vòng tay dịu dàng của Hứa Tâm Nghiên.
Nếu đã như vậy, tuần trăng mật anh ta có thể cùng người khác trải qua, thì đám cưới này tôi cũng có thể kết hôn với một người khác.
…
1
“Lâm Hi, sao em gọi nhiều vậy, có chuyện gì à?”
Giọng nói của Chu Tấn trong điện thoại vẫn còn khàn khàn sau cuộc hoan ái, lười biếng đến khó chịu.
“Hôm qua gặp bạo loạn, em bị trúng đạn nên bây giờ đang ở bệnh viện.”
“Anh mở điện thoại ra là có thể thấy tin tức.”
Tôi cố gắng nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, bình thản thuật lại, chờ xem phản ứng của anh ta.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Đột nhiên, một giọng nữ nũng nịu vang lên:
“Có chuyện gì thế, A Tấn? Ai gọi vậy? Ngủ thêm một lát với em đi mà ~”
Giây tiếp theo, cuộc gọi bị cúp máy ngay lập tức.
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm vào điện thoại, không dám tin rằng anh ta lại dập máy như vậy.
Không một lời xin lỗi, không một câu an ủi, không một lời giải thích, cứ như thể tôi chỉ là một người xa lạ chẳng đáng bận tâm.
Nhưng bức ảnh chụp chung thân mật trên màn hình điện thoại lại nhắc nhở tôi rằng, chúng tôi sắp kết hôn.
Đang ngẩn người thì tin nhắn của Chu Tấn gửi tới:
【Anh có chút chuyện bận, em tự chăm sóc bản thân nhé.】
Tôi bật cười đầy mỉa mai.
Chút chuyện bận… chắc là bận trên giường đi.
Lúc này, tôi cũng không rõ vết thương trên bụng đau hơn hay trái tim đau hơn nữa.
Tôi ngồi thất thần trên giường bệnh suốt cả ngày nhưng Chu Tấn vẫn không đến tìm tôi.
Nhìn tin nhắn trên giao diện trò chuyện vẫn dừng lại ở câu nói nhạt nhẽo kia từ ban ngày, tôi cuối cùng cũng tin rằng, tuần trăng mật này e rằng anh ta thật sự không muốn trải qua cùng tôi nữa.
Khi bác sĩ thông báo tôi có thể xuất viện, tôi lập tức trả phòng khách sạn, mua vé máy bay bay về nước vào ngày hôm sau.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh, tôi mới thấy tin nhắn của Chu Tấn gửi tới:
【Xin lỗi Lâm Hi, bây giờ anh đã giải quyết xong mọi chuyện, giờ anh qua tìm em, em vẫn còn ở bệnh viện chứ?】
【Sao em lại rời đi mà không nói một tiếng nào? Em có cần thiết phải làm vậy không? Em nuôi dạy kiểu gì mà vô giáo dục như thế?】
Nhìn hai tin nhắn đó, trong lòng tôi không khỏi dâng lên chút cay đắng.
Bỏ mặc tôi lại nơi đất khách quê người, chẳng thèm quan tâm đến vị hôn thê bị thương.
Còn nói đến giáo dưỡng? Giáo dưỡng của anh ta chắc cũng chẳng ra gì.
Tôi cúi đầu che giấu cảm xúc, không trả lời tin nhắn, tự mình đến bệnh viện xử lý vết thương.
Khi về đến nhà, tôi không ngờ lại chạm mặt Chu Tấn đang xách theo vali.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta lạnh lùng như phủ đầy băng giá, lặng lẽ bày tỏ cơn giận dữ của mình.
Tôi biết, anh ta đang chờ tôi chủ động nhận sai.
Nếu là trước kia, chỉ cần anh ta nhíu mày một cái, tôi đã đau lòng đến mức chẳng quan tâm ai đúng ai sai, chỉ lo đi xin lỗi.
Bởi vì, tôi yêu anh ta.
Nên tôi sợ anh ta không còn yêu tôi nữa.
Nhưng lần này, tôi như thể không nhìn thấy anh ta, cứ thế lướt qua mà đi.
Ngay khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, cổ tay tôi bị anh ta nắm chặt, khí thế u ám đáng sợ, trầm giọng cảnh cáo:
“Lâm Hi, đừng có quá đáng.”
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, dù móng tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay nhưng tôi vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tôi thậm chí còn không biết mình đã làm sai điều gì.
Quá đáng chỗ nào chứ?
Người đàn ông từng thân thuộc đến thế vậy mà giờ đây bỗng trở nên xa lạ.
Nhìn tôi rơi nước mắt, Chu Tấn bỗng thở dài, ôm tôi vào lòng:
“Haizz, cái tính hay khóc này thì đừng có chọc anh tức giận nữa, biết chưa?”
Ngửi thấy mùi nước hoa lạ lẫm trên người anh ta, tôi khẽ gật đầu.
“Em biết rồi.”
Chu Tấn, tình yêu của em dành cho anh, đúng là nên dừng lại rồi.
2
Thấy tôi gật đầu, Chu Tấn nghĩ rằng tôi lại một lần nữa thỏa hiệp, nở nụ cười hài lòng.
Anh ta mở vali, lấy ra một hộp quà đưa cho tôi.
“Mở ra xem đi, anh mua cho em đấy, thích không?”
Tôi mở hộp quà, bên trong là một chiếc túi của một thương hiệu xa xỉ, quả thực rất đắt tiền.
Nhưng mắt tôi bỗng đỏ hoe.
Bởi vì trong bức ảnh trên hot search hôm đó, chiếc túi Hứa Tâm Nghiên xách trên tay cũng cùng thương hiệu này, nhưng là phiên bản đắt đỏ hơn.
Mãi đến lúc này, tôi mới chợt nhận ra, trước đây anh ta tặng tôi rất nhiều quà, hóa ra chỉ là những món hàng rẻ hơn được mua kèm khi anh ta chọn quà cho Hứa Tâm Nghiên.
Anh ta dành những điều tốt nhất, nhiều tiền nhất, và cả tình yêu của mình cho cô ta.
Còn tôi, thật nực cười, lại từng nâng niu những món quà đó như một minh chứng cho tình yêu của anh ta, trân trọng giữ gìn.
Tôi đặt chiếc túi lên bàn, chẳng còn chút háo hức nào như trước, thản nhiên đáp:
“Thích.”
Chu Tấn nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì trong ký ức của anh ta, vào lúc này, tôi lẽ ra đã vui mừng nhào vào lòng anh ta làm nũng rồi.
Anh ta định nói gì đó thì một cuộc điện thoại cắt ngang.
Vừa bắt máy, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
“Gì cơ? Em cũng đến rồi à? Được, chờ anh, anh đến ngay.”
Cúp điện thoại, anh ta chỉ để lại một câu:
“Anh có một khách hàng quan trọng, phải đi tiếp đón.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Đôi mắt đỏ hoe và gương mặt tái nhợt của tôi, anh ta đều coi như không thấy.
Nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần, tôi cười tự giễu rồi bấm gọi một số điện thoại.
“Alo, Cố tiên sinh, hôm trước anh nói hy vọng tôi sẽ gả cho anh… tôi đồng ý.”
Người đàn ông trong điện thoại sững sờ một lúc nhưng rất nhanh lấy lại phản ứng, giọng nói trầm thấp, hơi khàn:
“Trợ lý của tôi bảo em đã về nước? Tôi sẽ nhanh chóng đến đón em.”
“Không cần đâu, tôi sẽ tự sang Anh.”
Cúp điện thoại, nhìn thấy con số khổng lồ vừa được chuyển khoản vào tài khoản của mình, tôi trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Hôm đó, tôi gặp phải bạo loạn trên phố, dù đã tìm cơ hội trốn thoát nhưng viên đạn vẫn sượt qua cánh tay tôi.
Tôi sợ hãi đến mức ngất xỉu.
Lúc tỉnh dậy, một người đàn ông trẻ tuổi mang nét phương Đông đang ngồi bên giường tôi.
Anh ta nói mong tôi giúp một việc - gả cho anh ta.