Tình Yêu Mong Manh Tựa Băng Mỏng

Chương 2



Anh ta bảo, so với việc kết hôn theo sự sắp đặt của gia tộc, anh ta thà lấy một người mà bản thân thấy thuận mắt còn hơn.

Nói xong, anh ta để lại số điện thoại rồi rời đi.

Nhìn dãy số 0 dài ngoằng trong tài khoản, tôi bật cười.

Có vẻ như anh ta thực sự nghiêm túc.

Nhưng cười một lúc, tôi lại bật khóc.

Năm năm trước, vào lần đầu tiên gặp tôi, Chu Tấn đã theo đuổi tôi một cách mãnh liệt.

Anh ta trẻ trung, điển trai, hào phóng, dịu dàng và kiên nhẫn với tôi trong mọi chuyện.

Tôi, một người chưa từng yêu ai rất nhanh liền sa vào lưới tình.

Tôi vẫn luôn biết rằng anh ta có một mối tình đầu tên là Hứa Tâm Nghiên.

Nhưng anh ta nói với tôi rằng, tất cả đã là quá khứ, bây giờ anh ta chỉ yêu mình tôi.

Tôi tin, tôi đã từng nghĩ, tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc bên Chu Tấn.

Chúng tôi cũng thực sự sắp kết hôn rồi.

Nhưng không ngờ, chỉ một cuộc gọi từ Hứa Tâm Nghiên, anh ta đã có thể bỏ lại tôi, bất chấp tất cả để chạy đến bên cô ta.

Người ta thường nói, phụ nữ khi yêu mà không có cảm giác an toàn, giống như đang đi trên dây, lúc nào cũng sợ hãi mình sẽ rơi xuống.

Chu Tấn chưa từng khiến tôi bất an.

Thế nhưng bây giờ, tôi thậm chí không kịp chuẩn bị đã bị anh ta đạp thẳng xuống vực sâu, tan xương nát thịt.

Tôi vùi đầu vào khuỷu tay rồi bật khóc nức nở.

Chu Tấn…

Nếu anh vẫn không thể buông bỏ cô ấy, anh hoàn toàn có thể nói thẳng với tôi.

Tôi sẽ không níu kéo.

Nhưng anh lại chọn cách lừa dối tôi.

 3

Tôi khóc đến thiếp đi, nhưng lại bị Chu Tấn lay tỉnh không chút nương tay.

Ánh mắt anh ta có chút chột dạ:

“Em chưa ăn tối đúng không? Anh lo lắng nên cố tình quay về, muốn dẫn em đi ăn.”

Nhìn vào mắt anh ta, tôi liền biết ngay đó là một lời nói dối.

Đúng lúc tôi cũng tò mò xem anh ta muốn làm gì, liền gật đầu đồng ý.

Tôi theo Chu Tấn đến một phòng bao trong hội quán.

Vừa đẩy cửa bước vào, một giọng nữ liền vang lên:

“Chúng tôi cứ muốn gặp bạn gái của A Tấn, nhưng anh ấy sống chết không chịu. Vẫn là tôi năn nỉ mãi anh ấy mới đồng ý đưa cô ra mắt đấy.”

Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt cô ta, hốc mắt tôi lại đỏ hoe lần nữa.

Thì ra, lý do Chu Tấn “yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên” là bởi vì tôi có vài nét giống với Hứa Tâm Nghiên.

“Lâm Hi phải không? Thật ngưỡng mộ cô quá.”

Miệng thì nói ngưỡng mộ nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi lại tràn đầy sự chế giễu.

Xem ra, cô ta từ lâu đã biết tôi chỉ là một kẻ thay thế.

“Lại đây, lần đầu gặp mặt, cạn ly nào.”

Hứa Tâm Nghiên rót một ly rượu đưa cho tôi.

“Cô ấy không biết uống rượu…”

Chu Tấn vừa định ngăn cản, tôi đã cầm ly lên một hơi uống cạn.

Không biết có phải ảo giác không, qua làn nước mắt mơ hồ, tôi dường như nhìn thấy trong mắt anh ta thoáng qua chút đau lòng.

Đau lòng ư?

Vì một cuộc gọi của Hứa Tâm Nghiên, anh ta có thể gọi tôi dậy giữa đêm để dẫn đến đây, vậy mà chỉ vì một ly rượu mà đau lòng sao?

Tôi vốn định mượn ly rượu này để che giấu đôi mắt hoe đỏ, không ngờ rượu lại cay nồng đến mức khiến tôi sặc đến ho khan, đến cả ly cũng cầm không vững, làm đổ một nửa.

“Ối trời, chị Lâm Hi có phải hiểu lầm quan hệ giữa em và A Tấn không? Chị không thích em sao?”

Hứa Tâm Nghiên làm bộ lùi về phía sau một bước, nhìn vệt rượu đổ trên sàn nhà, bĩu môi đầy ấm ức.

Chu Tấn còn chưa lên tiếng, đám bạn đứng sau cô ta đã lập tức tỏ thái độ, thi nhau chỉ trích tôi:

“Cô làm sao vậy? Tâm Nghiên kính rượu cô là nể mặt cô, cô có ý gì đây?”

“Tâm Nghiên sợ cô ghen nên mới tốt bụng để anh Tấn đưa cô đến gặp mọi người, vậy mà cô lại tỏ thái độ thế này sao?”

Có người thậm chí còn bước đến trước mặt Chu Tấn, tức giận nói:

“Chu Tấn, từ nhỏ đến giờ chúng tôi đều nâng niu Tâm Nghiên trong lòng bàn tay, nếu không phải cô ấy thích cậu, tôi đã theo đuổi cô ấy từ lâu rồi. Bây giờ cậu cứ trơ mắt nhìn người khác bắt nạt cô ấy thế à?”

Nghe vậy, sắc mặt Chu Tấn lập tức lạnh đi.

“Lâm Hi, xin lỗi đi.”

“Cô ấy không giống loại con gái chỉ biết đắm chìm trong yêu đương như em.”

“Cô ấy đã du học nước ngoài nhiều năm, có ước mơ và sự nghiệp riêng, em đừng lấy mấy trò tranh giành vặt vãnh của phụ nữ ra mà so với cô ấy.”

“Chẳng có ích gì đâu, chỉ khiến anh cảm thấy ghê tởm.”

Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy rõ trong mắt anh ta là sự thất vọng và chán ghét.

Tôi nhếch môi cười khổ, cười sự ngây thơ của chính mình.

Bởi vì Hứa Tâm Nghiên có ước mơ của riêng mình, anh ta có thể để cô ta tự do theo đuổi hoài bão, một mình chịu đựng nỗi nhớ nhung.

Rõ ràng anh ta để tâm đến từng chút ấm ức của cô ta, làm sao có thể đau lòng vì tôi chứ?

Tôi nhìn vào mắt Chu Tấn rồi bước lên, cầm lấy chai rượu trên bàn, ngửa đầu tu một hơi dài.

Lần này, tôi cố gắng đè nén cảm giác bỏng rát, không dám để mình bị sặc nữa.

“Xin lỗi Hứa tiểu thư, như vậy có thể coi là lời xin lỗi không?”

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì khó chịu của tôi, trong mắt Hứa Tâm Nghiên lóe lên tia đắc ý, nhưng cô ta không nói gì.

Vì thế tôi ngửa đầu uống tiếp đến khi đáy chai trống trơn mới đặt xuống.

“Hôm nay là tôi thất lễ, không làm phiền mọi người nữa.”

Tôi gắng gượng kìm nén cơn buồn nôn trong dạ dày rồi vội vã rời đi.

Nhưng vừa bước ra ngoài, tôi đã không chịu nổi mà vịn tường nôn thốc nôn tháo.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng đầy chán ghét của Chu Tấn vang lên:

“Thật ghê tởm, chẳng ra thể thống gì cả.”

Giây phút này, những tàn dư cuối cùng của tình yêu trong tôi dường như đã bị vùi lấp dưới lớp bê tông lạnh lẽo.

Đến đau lòng, tôi cũng chẳng còn cảm nhận được nữa.

 4

Cơn đau ở bụng ngày càng dữ dội, tôi không chịu nổi nữa đành tự bắt xe đến bệnh viện.

Truyền nước suốt một đêm, đến khi trời tờ mờ sáng tôi mới về nhà.

Vừa nằm xuống chưa được bao lâu, Chu Tấn đã về, đẩy cửa phòng ngủ rồi thô bạo lay tôi dậy.

“Lâm Hi, canh giải rượu đâu?”

Đúng như lời anh ta từng nói, trước đây tôi là một người phụ nữ chỉ biết đến tình yêu, lấy anh ta làm trung tâm cuộc sống.

Dù anh ta có đi tiếp khách về khuya đến thế nào, tôi vẫn luôn nấu một bát canh giải rượu ấm nóng đợi anh ta.

Nhưng lần này, tôi cố nén cơn giận vì bị đánh thức, lạnh lùng nhìn anh ta:

“Anh nghĩ một người vừa từ bệnh viện về có thể nấu canh giải rượu cho anh sao?”

Chu Tấn cười khẩy một tiếng:

“Tâm Nghiên nói rồi, đó chỉ là rượu trái cây thôi, hơn nữa em cũng đã nôn hết ra rồi. Đừng có diễn nữa.”

“Còn nữa, em quên mình từng bị bắt nạt thế nào rồi sao? Ngay cả chính em cũng không chịu nổi, thế mà lại nỡ lòng làm vậy với người khác à?”

Nghe xong câu đó, trái tim tôi chợt run lên.

Năm năm trước, tôi vừa mới đi làm.

Ngày đầu tiên nhận việc đúng lúc phòng tổ chức liên hoan, là nhân viên mới, tôi lấy hết can đảm rót rượu mời sếp.

Nhưng dù tôi có cầm ly rượu chờ lâu đến mức tay tê cứng, sếp vẫn không nhận, chỉ cười rồi bảo tôi mời hết mọi người trong phòng.

Ngày hôm đó, tôi uống đến mức nôn thốc nôn tháo, chịu đủ ánh mắt cười nhạo của mọi người.

Chương trước Chương tiếp
Loading...