Ác Nữ Phản Diện: Ta Nằm Xuống, Mặc Kệ ... ...!
Chương 1
1
Ta bị Thẩm Giang Ly, nam chính của tiểu thuyết, dồn ép xuống suối nước nóng. Giọng hắn khàn đặc: “Giúp ta.”
Lòng ta gào thét muốn khóc.
“Ta không thể giúp huynh được, giúp huynh là ta toi mạng đó!”
Toi mạng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nhất là khi cái chết thảm khốc đã được chính chủ nhân thiết kế sẵn.
Ta vùng vẫy điên cuồng, cuối cùng cũng thoát khỏi gọng kìm của hắn.
Vừa cuống cuồng bò lên bờ, ta vội vàng túm lấy y phục định chuồn êm.
Ai ngờ Thẩm Giang Ly nhanh như chớp đã túm được cổ chân ta, chỉ khẽ kéo một cái, cả thân người ta lại rơi tõm xuống làn nước ấm.
“Sư… sư huynh, huynh bình tĩnh lại đi mà.”
Thẩm Giang Ly hoàn toàn bỏ ngoài tai lời khẩn cầu của ta. Khuôn mặt tuấn mỹ ướt đẫm, mái tóc còn vương giọt nước, từng chút một áp sát xuống.
Ta kinh hoàng lùi dần về phía sau.
Bộ bạch y tiên khí trên người hắn đã trượt xuống tận eo, để lộ làn da trắng sứ cùng cơ bụng rắn chắc ẩn hiện.
Khung cảnh mỹ nam tắm suối nước nóng này khiến ta bất giác nuốt khan một tiếng.
Nếu như… nếu như có thể xảy ra chút gì đó với hắn, chắc cũng không tệ…
Ý nghĩ vừa lóe lên, ta đã bị dồn đến chân tường, lưng chạm vào vách đá lạnh lẽo của suối nước nóng.
“Không được đâu sư huynh…”
Lời ta chưa kịp dứt đã bị Thẩm Giang Ly chặn ngang bằng một nụ hôn nồng cháy.
Trước cảnh sắc mê người thế này, thôi thì… liều mình một phen vậy.
Ta nửa đẩy nửa đưa, coi như thuận theo số phận…
2
Khi ta tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Cái tên nam chính này quả thật quá sức tưởng tượng.
Nếu không phải ta có chút tu vi phòng thân, e rằng đã sớm về chầu Diêm Vương.
Ta lồm cồm bò dậy.
Thẩm Giang Ly vẫn còn say giấc nồng bên cạnh, cánh tay hắn vô thức ôm chặt lấy ta, từ tận suối nước nóng trở về giường trong tiểu viện riêng của hắn.
Nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, ta rón rén xuống giường. May mắn thay, y phục và túi trữ vật vẫn còn nguyên vẹn.
Vừa mặc y phục chỉnh tề, ta định bụng sẽ âm thầm đào tẩu.
Nhưng một vòng tay rắn chắc đã siết chặt lấy eo ta từ phía sau.
Thẩm Giang Ly không biết đã tỉnh giấc từ lúc nào, hắn đứng ngay sau lưng ta.
“Nam Tinh.” Hơi thở ấm nóng phả vào gáy ta, giọng hắn trầm khàn: “Nàng tỉnh rồi sao không gọi ta?”
Giọng nói hắn vốn dĩ thanh tao, nay lại pha thêm chút nũng nịu khó tả.
Ta cứng đờ người, hoàn toàn không dám nhúc nhích. Tình trạng này của hắn, chắc chắn là do Tình Nhân Cổ phát tác.
Bởi lẽ trước đây, Thẩm Giang Ly khi đối diện với ta…
Không chỉ lạnh lùng xa cách, mà đôi khi còn lộ vẻ chán ghét ra mặt.
Sự ôn nhu của hắn, vốn chỉ dành cho nữ chính Diệp Lâm Lang mà thôi.
“Sư… sư huynh, huynh buông tay ra trước đã.”
Ta run run đưa tay gỡ vòng tay đang siết chặt eo mình.
Nhưng cánh tay hắn như thể đã hàn chết vào eo ta, sức lực của ta quả thật quá nhỏ bé.
“Sư huynh, huynh ôm như vậy… không tiện lắm đâu…”
“Có gì mà không tiện?”
Thẩm Giang Ly dùng lực xoay người ta đối diện với hắn.
Hắn chỉ khoác hờ hững một chiếc áo ngoài, mái tóc dài đen mượt xõa tung trên vai.
Khuôn mặt tuấn tú như ngọc, đôi mắt dịu dàng như nước đăm đắm nhìn ta, rồi cúi đầu ghé sát vào tai ta, thì thầm gọi tên ta.
“Nam Tinh, chúng ta đã là người một nhà rồi, nàng còn ngại ngùng điều gì nữa…”
Tim ta run lên bần bật, thứ Tình Nhân Cổ này thật đáng sợ.
Nữ phụ độc ác trong nguyên tác, có lẽ cũng từng bước rơi vào lưới tình như thế này?
Dù biết rõ Thẩm Giang Ly chỉ vì trúng Tình Nhân Cổ mới đối xử dịu dàng với mình.
Nhưng nàng vẫn cố chấp lợi dụng nó để lừa gạt Thẩm Giang Ly, đẩy mối quan hệ giữa hắn và Diệp Lâm Lang đến bờ vực tan vỡ.
Ta tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ của nàng được. Tình Nhân Cổ, thứ này vốn dĩ chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định.
Nữ phụ trong truyện, chính là sau khi dược tính của Tình Nhân Cổ qua đi.
Liền bị Thẩm Giang Ly lật mặt báo thù, bán cho đám tà tu, cuối cùng chết thảm dưới nanh vuốt của chúng.
“Sư huynh, ta nghĩ giữa chúng ta… có lẽ đã xảy ra hiểu lầm gì đó.”
Ta gắng gượng giải thích.
“Chuyện đêm qua, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, huynh không cần quá để tâm…”
“Huynh vẫn còn nhớ sư muội Lâm Lang chứ? Người huynh thật lòng yêu thương là nàng ấy, không phải ta.”
“Huynh bây giờ chỉ là trúng độc thôi, tình cảm này đều do độc tố ảnh hưởng, đợi độc tố tan hết, huynh sẽ trở lại bình thường.”
“Cho nên huynh bây giờ… không cần phải đối tốt với ta như vậy…”
Lời ta còn chưa kịp nói hết, đã bị Thẩm Giang Ly cắt ngang.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn thẳng vào ta: “Ta không hề thích Lâm Lang.”
“Huynh thích nàng ấy mà.”
“Ta nói là ta không thích!”
“Huynh thật sự rất thích nàng ấy.”
“Ta thật sự không thích! Người ta thích chỉ có mình nàng…”
Thấy không thể tranh cãi với hắn, ta đành bỏ cuộc. Đầu óc người bị Tình Nhân Cổ chi phối, vốn dĩ không thể phân biệt đúng sai.
“Huynh có đói bụng không? Để ta xuống bếp nấu cháo linh cho huynh nhé?”
Nghe ta nhắc đến cháo, mắt Thẩm Giang Ly tức khắc sáng lên.
“Được đó.”
“Vậy huynh buông ta ra trước đã.”
Lần này Thẩm Giang Ly ngoan ngoãn nghe lời, buông tay ra.
Ta giả vờ như không có chuyện gì, vội vã bước ra khỏi phòng.
Nấu cháo gì chứ, chuồn lẹ mới là thượng sách!
3
Ta liên tiếp sử dụng hai tấm Thuấn Di Phù, chạy trối chết đến tận phía bắc Quy Khư bí cảnh.
Chỉ cần qua khỏi ngày mai, khi cánh cổng bí cảnh mở ra, ta sẽ được tự do tung cánh bay cao.
Chỉ cần trốn biệt tăm tích đến khi Tình Nhân Cổ của Thẩm Giang Ly hết hiệu lực, ta sẽ hoàn toàn an toàn.
Phía bắc Quy Khư bí cảnh, vốn là nơi sinh trưởng của U Tâm Liên.
Ta chợt nhớ ra mình vẫn còn một nhiệm vụ tông môn liên quan đến loại linh dược này chưa hoàn thành.