Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Anh Không Phải Mẫu Người Lý Tưởng Của Tôi
Chương 6
Tôi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào hắn:
"Vậy anh muốn nói gì?"
Tần Qua thở dài, khóe môi nở nụ cười dịu dàng đầy cưng chiều:
"Anh theo đuổi em lại một lần nữa, được không? Đừng giận anh nữa mà?"
Trong những năm ở bên nhau, tôi chưa bao giờ cãi nhau với hắn, cũng rất ít khi tiếp xúc với người khác phái.
Trong mắt Tần Qua, hắn luôn có sự tự tin tuyệt đối vào bản thân, vì vậy chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ thay lòng đổi dạ. Hắn cho rằng, thái độ hiện tại của tôi chẳng qua chỉ là đang giận dỗi.
Tôi đứng dậy rời đi, nhưng Tần Qua túm lấy cổ tay tôi, buộc tôi phải nhìn hắn:
"Giận thì cũng phải có mức độ chứ! Nói thật đi, Tống Ý, với điều kiện của em, anh là lựa chọn tốt nhất em có thể tìm được rồi. Anh đã làm gì có lỗi với em chứ?"
"Nhà anh làm kinh doanh, sau này xã giao là chuyện không tránh khỏi. Em không thể thông cảm cho anh một lần sao?"
Tôi giật tay ra, xoay người nói:
"Tôi đã chặn anh hai lần, trong thời gian đó chưa từng chủ động liên lạc lại. Thái độ của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Tôi không muốn bị cắm sừng."
"Tần Qua, chúng ta kết thúc rồi."
Sắc mặt Tần Qua bỗng chốc trắng bệch, đứng sững tại chỗ.
Bước ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài trời đổ mưa lất phất.
Ứng dụng gọi xe hiển thị còn ba mươi người đang xếp hàng phía trước.
Tôi bực bội nhìn thời gian, thì một chiếc xe thể thao màu đỏ lao ra từ hầm gửi xe trung tâm thương mại, dừng ngay trước mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống, Tần Qua mặt lạnh không nhìn tôi:
"Anh đưa em về."
Tôi không quan tâm.
Giữa cơn mưa lất phất, từ phía bên kia ngã tư, một chiếc Bentley chầm chậm tiến lại.
Thân xe màu đen bóng loáng, trầm ổn và tinh tế.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Lúc này tôi mới sực nhớ ra, con đường này là tuyến đường Hứa Triều Sinh phải đi qua khi về nhà.
"Lên xe."
Hứa Triều Sinh liếc nhìn tôi và Tần Qua, rồi lên tiếng với tôi.
Dưới lớp kính mắt, tôi nhìn thấy Tần Qua hoàn toàn chết lặng, không thể tin nổi.
Không chút do dự, tôi mở cửa xe, ngồi vào trong.
Tôi báo địa chỉ, chiếc xe lao vút vào màn mưa.
Phía sau, Tần Qua đột nhiên lái xe đuổi theo, hạ cửa kính xuống, tức giận hét lên:
"Tống Ý?! Em thay lòng rồi sao?!"
"Hắn là ai?"
"Đây chính là lý do em nhất quyết chia tay với anh?"
Qua khóe mắt, tôi thấy chân mày Hứa Triều Sinh hơi nhíu lại, nhưng anh ấy vẫn nhìn thẳng phía trước.
Tiếng quát tháo của Tần Qua vẫn không ngừng vang lên bên tai.
Lần đầu tiên, tôi nghe thấy trong giọng nói của hắn mang theo vài phần bất an và hoảng loạn.
"Tống Ý! Em nói đi! Có phải vì hắn mà em chia tay với anh không?!"
Tôi vội vàng kéo cửa kính xe lên, ngượng ngùng nói:
"Anh đừng nghe hắn nói bậy."
Hứa Triều Sinh không có biểu cảm gì:
"Tôi biết."
Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng anh ấy bỗng trở nên nghiêm túc hơn:
"Ngồi vững."
Chiếc xe lập tức tăng tốc, những tòa nhà cao tầng lùi nhanh về phía sau.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Tần Qua vẫn bám sát, trên mặt tràn đầy không cam lòng.
Nhưng đáng tiếc, vì vượt đèn đỏ, hắn bị cảnh sát giao thông gần đó chặn lại.
Xe dừng dưới chung cư của tôi. Sau khi cảm ơn, tôi định mở cửa xuống xe thì Hứa Triều Sinh bỗng lên tiếng.
"Đợi đã."
Tôi quay đầu lại: "Có chuyện gì sao, giám đốc Hứa?"
Anh ấy nói: "Cho tôi số điện thoại đi."
Tôi lập tức hiểu ý của anh ấy, cố tình trêu chọc:
"Trong hệ thống công ty có mà."
Anh ấy cúi đầu, khẽ cười một tiếng, sau đó nghiêm túc nói:
"Em biết mà, tôi muốn là... liên lạc cá nhân của em."
10
Từ đêm chúng tôi kết bạn trên WeChat, dường như có điều gì đó đã thay đổi.
Thỉnh thoảng, chúng tôi trò chuyện đôi câu. Tôi biết anh ấy có hứng thú với tôi, nhưng cả hai đều thiếu một cơ hội để hiểu nhau hơn.
Buổi tối, tôi nằm trên giường và mở bản ghi chú về anh ấy.
Tôi phát hiện có một bộ phim độc lập của Na Uy mà anh ấy đã nhắc đến ba lần trên trang cá nhân.
Hẳn là anh ấy rất thích bộ phim này.
Thế là đêm đó, tôi xem trọn vẹn bộ phim, thậm chí còn tìm hiểu kỹ về các chi tiết và phân tích liên quan.
Tối hôm sau, tôi đăng một dòng trạng thái về bộ phim đó.
Chẳng mấy chốc, Hứa Triều Sinh bấm thích bài viết của tôi. Ngay sau đó, một tin nhắn từ anh ấy bật lên trong khung chat.
"Em cũng thích bộ phim này à?"
Nhờ vào sự chuẩn bị trước của mình, tôi cùng anh ấy trò chuyện đến tận nửa đêm.
Anh ấy chia sẻ suy nghĩ của mình về bộ phim, còn tôi nhân cơ hội này để tìm hiểu thêm về sở thích và quan điểm của anh ấy.
Cuối tuần, tôi đi nghe một buổi hòa nhạc giao hưởng.
Như thường lệ, tôi đăng một bức ảnh lên mạng xã hội.
Đây là kết quả sau khi tôi quan sát và tổng hợp những bản nhạc anh ấy từng chia sẻ.
Không ngoài dự đoán, dòng trạng thái này đã thu hút sự quan tâm của anh ấy.
Tối hôm đó, anh ấy nhắn tin cho tôi, nói rằng đã mua hai vé hòa nhạc và hỏi tôi có muốn đi cùng vào cuối tuần sau không.
Để tránh bị lộ, đêm đó tôi lại tiếp tục nghiên cứu thêm về nhạc cổ điển.
Đến ngày hẹn, vì ngủ muộn quá, tôi lại thiếp đi ngay trên ghế ngồi.
Lúc tỉnh dậy, buổi biểu diễn đã gần kết thúc, trên người tôi có thêm một chiếc áo khoác.
Tôi nghĩ rằng Hứa Triều Sinh sẽ giận, vì dù sao anh ấy cũng đã dành thời gian mời tôi đi xem, vậy mà tôi lại ngủ mất.
Nhưng anh ấy chỉ nói:
"Xin lỗi, tôi không nghĩ đến việc tuần này em làm việc quá vất vả. Tuần sau có cần nghỉ ngơi vài ngày không?"
Ánh đèn phản chiếu trong mắt anh ấy, mang theo sự lo lắng dịu dàng ẩn sâu trong vẻ trầm tĩnh.
Tôi sững sờ nhìn anh ấy, chợt cảm thấy Hứa Triều Sinh thực sự là một người đáng để yêu.
11
Tôi bắt đầu học leo núi, học làm món ăn kiểu Pháp.
Không còn cách nào khác, tôi quá khao khát có được Hứa Triều Sinh, vậy nên tôi sẵn sàng chiều theo mong muốn của bản thân mà cố gắng hòa hợp với anh ấy.