ANH TRAI NHA GIÀU CÓ CHÚT CƯNG CHIỀU TÔI
Chương 1
1
Ở phía rìa của thị trấn, trong một ngôi nhà tồi tàn có thể đổ sập bất cứ lúc nào
nếu có một cơn gió thổi qua, tôi đang ăn bánh nướng một cách ngon lành ở
trong đấy.
Em trai và em gái tôi đang ăn mì ở bên cạnh, bọn nhỏ đang mặc những bộ đồ đã
cũ đến mức bạc màu, chiếc cặp sách cũng cũ đến mức không thể nào cũ hơn
được nữa.
Tôi nhìn bọn nhỏ rồi lại cúi xuống nhìn tờ quảng cáo đã bị vò nát trong tay
mình.
Đó là tờ giấy mà tôi nhặt từ dưới đất lên, trên đó vẫn còn dấu chân của người đi
đường khi họ dẫm lên nó.
Tôi mở tờ giấy ra, nhìn vào nội dung trong đó rồi trầm tư suy nghĩ.
"Chân thành mời một diễn viên, đóng giả làm cô tiểu thư đã mất tích nhiều năm
của gia đình.”
100 triệu/năm, nếu diễn xuất xuất sắc sẽ có thưởng thêm.
Liên hệ: 123456789JQK
Yêu cầu: Ưu tiên những người có vết sẹo thuốc lá, tâm lý vững vàng có khả
năng ứng biến tốt, là người độc thân và có khả năng tự chủ tốt."
Tôi xắn tay áo lên, trên tay tôi đầy những vết sẹo thuốc lá bị lưu lại khi va chạm
với đám côn đồ, mặc dù tôi không hiểu tại sao người có sẹo thuốc lá lại được ưu
tiên tuyển chọn, nhưng tôi là người độc thân và cũng có khả năng tự chủ, vậy là
điều kiện của tôi đã đủ!
Làm một công việc bảo đảm, mỗi năm có 100 triệu!
Tôi nhìn sang em trai, em gái vẫn đang chia nhau ăn một bát mì, chúng chỉ mới
có mấy tuổi mà đã hiểu chuyện đến mức đau lòng. Dù cho có bị con gái của bác
họ bắt nạt, chúng cũng chỉ biết nuốt vào bụng và không bao giờ nói với tôi bất
cứ điều gì.
2
Chúng tôi là ba chị em ruột, khi ba mẹ còn sống, gia đình chúng tôi sống trong
một ngôi biệt thự và cuộc sống lúc đó cũng coi như là khá giả. Nhưng ông trời
thật thích trêu đùa, một vụ tai nạn giao thông bất ngờ đã cướp đi sinh mạng của
ba mẹ chúng tôi.
Chú tôi trước mặt người khác thì giả vờ là một người thân tốt bụng, ông ta lấy
được quyền nuôi dưỡng chúng tôi rồi dẫn cả gia đình đến sống trong ngôi biệt
thự của chúng tôi.
Lúc đó tôi mới 14 tuổi, còn em trai và em gái tôi mới chỉ 4 tuổi, chúng tôi mang
theo một bao gạo rồi bị đuổi đến ngôi nhà cũ nát mà họ từng ở. Quần áo và
phòng của tôi cũng bị con gái của chú chiếm hết.
Ngày bị đuổi ra khỏi cửa, dì tôi đứng ở cổng biệt thự, vừa ăn hạt dưa vừa nhếch
mép với vẻ mặt đầy cay nghiệt: "Đi đi, đi nhanh lên! Dì nhìn thấy chúng mày là
thấy xui xẻo. Phải nuôi ba đứa bọn bây thì gia đình bọn dì phải ở biệt thự này.
Nếu biết điều thì đi sống ở cái nhà cũ bên ngoài thành phố đi!"
"Chú các con mới bắt đầu làm ăn, chỉ có biệt thự lớn này mới xứng với giá trị
của anh ấy. Căn nhà này của ba mẹ các con cũng chỉ là thứ duy nhất còn đáng
giá, các con phải biết ơn chú. Chúng tôi nuôi các con thì sau này các con phải
biết hiếu thảo với chúng tôi."
Vậy là, một bao gạo và ngôi nhà cũ nát ở ven thành phố, cái nơi mà bọn du côn
thường tụ tập lại trở thành mái nhà duy nhất của ba chị em.
Còn khi nào chú tôi và gia đình chú sẽ xuất hiện? Chỉ vào những ngày khai
giảng và họp phụ huynh thì họ mới nhớ đến chúng tôi, vì đó là cơ hội tuyệt vời
để họ đóng tốt vai người nuôi dưỡng.
May mắn là tôi đã mang theo thẻ tiết kiệm tiền tiêu vặt mỗi năm, đồng thời còn
làm vài công việc vặt để nuôi sống ba chị em.
Chúng tôi không có ông bà, bà ngoại chỉ coi trọng chú, chúng tôi thì còn chẳng
được bà để vào mắt.
Trước kia lúc ba mẹ còn sống, có rất nhiều thân thích tìm cách làm thân với
chúng tôi, nhưng giờ khi bố mẹ không còn nữa, tất cả mọi người đều chỉ muốn
moi chút lợi gì đó từ chúng tôi.
Dì tôi nói việc cho tôi ở lại ngôi nhà cũ mà họ từng ở đã là hết sức nhân từ rồi,
chúng tôi nhất định phải biết ơn và cũng đừng trở thành những đứa con bất hiếu.
Con gái của chú tôi tên Tống Lệ, cô ta mặc chiếc váy mà tôi mặc lúc trước đến
trước mặt chúng tôi mà kiêu căng: "Các cậu mặc gì mà nghèo nàn thế, quả thực
rất hợp với cái nhà này. Đi ra ngoài đừng thì nói là chúng ta là người thân, thật
quá xấu hổ mà."
Em trai và em gái tôi thường xuyên bị cô ta bắt nạt, do trước đây tôi còn nhỏ
nên không thể phản kháng. Nhưng bây giờ tôi đã 20 tuổi rồi, tôi đâu có ngu! Họ
sống trong nhà của ba mẹ tôi mà suốt ngày cứ ra vẻ, thật là quá đáng!
Nhưng giờ họ đã trở thành những người giàu mới nổi có tiếng trong khu vực,
những người thân trước đây hay nịnh bợ chúng tôi giờ đây lại chuyển sang nịnh
bợ họ, thật sự rất khó đối phó.
Nhưng ngôi nhà này, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ lấy lại.
3
Hôm nay là sinh nhật 10 tuổi của em trai và em gái tôi nhưng tôi không thể mua
bánh sinh nhật cho chúng, vì một chiếc bánh có giá hơn một trăm tệ, mà số tiền
đó đủ để cho ba người ăn được rất nhiều bữa cơm trắng.
Dù còn nhỏ nhưng chúng cũng hiểu được sự khó khăn của tôi, chúng chỉ ăn
chung một bát mì mà vẫn cười rất vui vẻ.
Tôi nhìn bọn nhỏ, nắm tay siết chặt lấy tờ quảng cáo với lương hàng năm một
triệu tệ!
Tôi đột ngột vỗ tay một cái rồi cầm tờ quảng cáo đứng bật dậy. Vì tôi đứng lên
quá mạnh mà chiếc ghế nhỏ tôi đang ngồi bị lật ngã rồi nó vỡ thành hai mảnh.
Em trai và em gái tôi hoảng hốt, suýt chút nữa không giữ nổi cái bát, mặc dù
trên mặt chúng đầy sợ hãi nhưng hai bàn tay nhỏ nhắn vẫn nắm chặt bát mì
trong tay.
Giọng ngây ngô hỏi tôi: "Chị, chị đi đâu vậy?"
Tôi không quay lại, chỉ vẫy vẫy tay: "Chị đi làm một cú lớn!"
Trong gió lạnh, tôi dùng chiếc điện thoại cũ của mình để gọi điện. Trong lúc đợi
chuông reo, cơn gió lạnh buốt đã phần nào làm tôi tỉnh táo lại, đây rõ ràng là kẻ
lừa đảo, sao tôi lại tin cho được chứ.
Ngay trước khi tôi định cúp máy thì một giọng nam trầm ấm từ đầu dây bên kia
vang lên: "Alo."
Trời ạ! Là thật sao?
Tôi lập tức không chắc chắn mở miệng: "Dạ, xin chào. Xin hỏi, ngài có đang
tuyển diễn viên không?"
Bên kia, người đàn ông phát ra một âm thanh nhẹ, "Ừ."
Tôi nuốt nước bọt, lo lắng giới thiệu mình: "Thưa ngài, tôi tên là Tư Ninh, năm
nay 20 tuổi, ngoại hình ổn, không có cha mẹ, diễn xuất tốt, chịu khó, ăn nói
khéo léo, tôi muốn ứng tuyển làm cháu gái của bà nội của ngài."
Bên kia, tôi nghe thấy tiếng ngón tay gõ vào cửa xe, từng tiếng một vang lên
như đang gõ vào tim tôi.
Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Ưu điểm."
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại, ngượng ngùng mở miệng: "Tôi... có thể ăn 4 bát
cơm trắng một lần."
Người đàn ông không nói gì, không khí trở nên lạnh lẽo.
Tôi lại thử mở miệng: "À, tôi còn có một cái sẹo lớn! Cái sẹo bằng thuốc lá!
Chắc chắn là không ai có nhiều vết sẹo thuốc lá như tôi đâu! Ha ha ha, ngài thấy
có ngầu không?"
Người đàn ông vẫn im lặng, chỉ có tiếng bật lửa vang lên từ đầu dây bên kia.
Khi tôi định thất vọng cúp máy thì người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng: "Quay
lại."
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã tự động làm theo, ánh mắt rơi vào chiếc
Lamborghini đỗ cách tôi 5 mét.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai đến nghẹt thở.
Âm thanh từ chiếc điện thoại truyền vào tai khiến trái tim tôi như bị khuấy
động.
Người đàn ông nhả ra làn khói thuốc nhẹ nhàng, trong đôi mắt đen là cảm xúc
mà tôi không thể hiểu được, môi mỏng nhếch lên, anh gọi tên tôi: "Tư Ninh."
Tôi cầm điện thoại, nhìn vào mắt anh: "Dạ, ngài gọi tôi."
Người đàn ông khẽ mỉm cười, tay nhẹ nhàng gạt tàn thuốc gần hết: "Em đã
được nhận, tôi là Giang Kỷ, anh trai của nhân vật mà em sẽ diễn."
Cơn gió lạnh vẫn thổi tới khiến má tôi đau buốt, tôi đứng sững tại chỗ, trong
đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Tiểu Lan, Tiểu Chẩn, chị sẽ cho các em có
cuộc sống tốt hơn.
4
Cho đến khi ngồi trên xe tôi vẫn cảm thấy mơ hồ.