Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
ANH TRAI NHA GIÀU CÓ CHÚT CƯNG CHIỀU TÔI
Chương 5
rồi. Còn nữa, Giang Kỷ, phải có lời tỏ tình, hoa tươi, lễ nghi đầy đủ, bà đang
theo dõi đấy."
Giang Kỷ ánh mắt sáng lên: "Chắc chắn sẽ có."
14
Tôi và Giang Kỷ chính thức ở bên nhau, nhưng một cuộc gọi từ dì tôi đã xé toạc
quá khứ yếu đuối của tôi.
Đúng rồi, tôi vẫn còn một việc quan trọng chưa giải quyết xong.
Cuộc gọi của dì tôi đến nhà họ Giang, tôi nghe máy và giọng nói sắc lẹm từ đầu
dây bên kia vang lên:
"Được đấy, Tư Ninh, lại có thể bám vào chân Giang gia. Cô có xứng với thiếu
gia Giang gia không? Con gái tôi, Tống Lệ và thiếu gia Giang gia mới hợp đôi,
chỉ là cô giành trước một bước mà thôi. Nhưng giờ cô đã là bạn gái của Giang
thiếu gia thì giúp tôi một chút, nối cho chú cô một ít mối làm ăn để mở rộng thị
trường đi. Còn nữa, đổi cho chúng tôi một căn biệt thự mới, căn nhà của ba mẹ
cô, chúng tôi ở đã chán rồi."
Những yêu cầu vô lý đó mà dì tôi đưa ra thật sự không chút ngại ngùng nào, chỉ
nghe giọng thôi mà tôi cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của bà ta.
Tiểu Lan và Tiểu Chẩn nắm chặt góc áo tôi vì sợ tôi sẽ đồng ý yêu cầu của dì,
rồi cuộc sống tốt đẹp hiện tại của chúng sẽ lại bị lấy đi mất
Tôi vỗ nhẹ vào tay chúng, giọng lạnh lùng: "Cô đúng là như cái cây cắm vào cột
điện, thật là lắm chuyện. Nếu đã chán rồi thì trả lại căn nhà cho tôi đi. Nếu
không thì chúng ta gặp nhau ở tòa án."
Bên kia lập tức hét to: "Cô dám! Thật là một con sói mắt trắng, cô kiện đi, chú
cô làm ăn lớn như vậy, còn sợ cô à?"
Chưa kịp nói gì, bà nội đã cướp lấy điện thoại: "Cười chết, Giang gia chúng tôi
không có ai là không đánh bại được, kiện đi, tôi không coi thường cô đâu." Nói
xong, bà cúp máy khiến dì tôi không thể nói tiếp.
Ngày ra tòa, gia đình chú đã phá sản, Giang Kỷ mặc dù không nói gì nhưng tôi
chắc chắn rằng có sự giúp đỡ của anh ấy trong đó.
Căn nhà của ba mẹ tôi trở thành thứ duy nhất mà họ giữ lại.
Giang Kỷ muốn ở bên tôi, nhưng tôi đã từ chối. Sau bao nhiêu năm yếu đuối.
Lần này, tôi đứng thẳng lưng đối mặt với tòa án.
Khi đối diện với gia đình chú tôi, họ gào thét chửi tôi là con sói mắt trắng, tôi
chỉ lạnh lùng nhìn họ và để lộ cánh tay đầy sẹo thuốc lá, đưa ra những chứng cứ
và từng câu từng chữ kể lại những gì gia đình chú tôi đã làm, đó là những ký ức
yếu đuối của tôi.
Nhưng cuối cùng, giọng tôi lại bình tĩnh và đầy kiên định: "Tôi chỉ có một yêu
cầu, xin hãy trả lại toàn bộ tài sản của ba mẹ tôi."
Khi ra khỏi tòa án thì trời đã gần tối. Tôi vừa đếm bậc thang vừa bước đi nhanh
chóng.
Phía cuối cầu thang, Giang Kỷ đang dựa vào cửa xe, yên tĩnh đợi tôi. Anh ấy
lười biếng nghịch chiếc bật lửa kim loại, bật rồi lại tắt.
Đèn đường phía sau sáng lên, ánh sáng chiếu rực rỡ trên người Giang Kỷ, kéo
dài bóng dáng của anh ấy.
Có lẽ cảm nhận được tôi đang đến, anh ấy ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy tôi, đôi
mắt đen láy của Giang Kỷ bỗng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Môi anh ấy khẽ nhếch lên, đôi môi mỏng nhúc nhích, tiếng nói của anh ấy bay
theo làn gió đêm đến bên tai tôi, từng lời như nhịp đập trạm vào trái tim tôi.
Anh ấy nói: "Chào mừng em trở về."
15
Thực ra tôi đã không nói với anh ấy rằng câu chuyện bắt đầu không phải như
anh ấy nghĩ, mà câu chuyện của tôi và anh ấy đã bắt đầu từ rất lâu trước đó.
Khi tôi 17 tuổi, để tự khích lệ bản thân mình, tôi đã một mình đến tham quan
ngôi trường đại học mà tôi mơ ước từ lâu.
Nơi đây tập trung những sinh viên xuất sắc nhất trong cả nước, giữa dòng người
qua lại, tôi bị một nhóm người vội vã va phải và ngã xuống đất. Họ đỡ tôi dậy,
ánh mắt sáng rực nói: "Xin lỗi bạn, bài thuyết trình của anh Giang Kỷ sắp bắt
đầu rồi, chúng tôi không thể bỏ lỡ, thật sự xin lỗi vì đã va phải bạn!"
Từ ánh mắt ngưỡng mộ của họ, tôi đoán được người mà họ nói đến, Giang Kỷ
chắc hẳn là một người rất xuất sắc.
Không hiểu sao, tôi đã đi theo họ.
Hội trường chật kín người, nhưng khi ánh đèn sân khấu bật lên thì mọi người
đều im lặng. Giang Kỷ cầm theo bài thuyết trình bước lên sân khấu.
Chỉ là một chiếc áo phông trắng đơn giản, nhưng sự kiêu hãnh và mạnh mẽ của
anh ấy như toát ra từ trong xương tủy.
Biểu cảm của Giang Kỷ lười biếng và thờ ơ, anh ấy hơi cúi người khẽ chạm vào
micro. Ngay lập tức, xung quanh im lặng và giọng anh ấy thật sự quá cuốn hút.
"Chào các bạn, tôi là Giang Kỷ."
Tôi đứng dưới sân khấu, như bao người đang ngước nhìn anh ấy, tôi ngây ngốc
đưa tay ôm lấy tim mình. Khoảnh khắc ấy, tôi không thể quên được sự ồn ào và
sôi sục từ sâu thẳm bên trong lòng.
Giang Kỷ vẫn đang phát biểu trên sân khấu, đó là những lời của Lâm Thanh
Huyền
"Dù cho mặt trời và các vì sao, mặt trăng đều đã nguội lạnh.
Dù muôn ngàn núi non, cỏ cây đều đã lụi tàn.
Anh sáng mờ nhạt của lư hương vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức thuở ban đầu.
Ở mọi ngóc ngách, dù là thấy hay không thấy.
Vẫn ấm áp, lặng lẽ cháy bừng.”
Năm đó tôi nhớ rất rõ là giữa mùa hè, trong tiếng ve kêu ồn ào, nhưng những
đoá hoa vẫn đang nở rộ thật đẹp.
Hết phần chính.
Phần ngoại truyện: Giang Kỷ.
1
Tôi tên là Giang Kỷ, là người yêu Tư Ninh suốt hai kiếp người.
Tôi không nói với Tư Ninh, thực ra câu chuyện của tôi và cô ấy bắt đầu từ lâu
hơn những gì cô ấy biết.
Đúng vậy, tôi đã gặp cô ấy trong kiếp trước. Chỉ là kiếp trước, Tư Ninh là người
đã chủ động xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Hôm đó thời tiết đặc biệt đẹp, căn nhà mọi khi vốn im ắng bỗng vang lên tiếng
cười, khiến tôi vừa bước vào đã phải ngẩn ra một lúc.
Mọi người ở Mễ Thành đều nói người như tôi chắc chắn sẽ sống cô độc đến già
vì tôi vốn là một thương nhân lạnh lùng, chỉ biết đánh giá mọi thứ bằng lợi ích.
Nhưng ngày hôm đó, dù tôi biết ngay cô ấy là một kẻ lừa đảo, nhưng nụ cười
của cô ấy dưới ánh nắng lại đầy tươi sáng và chân thành, nó quá sức thu hút tôi.
Vì vậy ngày hôm đó, tôi đã không vạch trần cô ấy, tôi nhìn thấy ánh mắt cô ấy
lảng tránh ánh mắt tôi, nhưng tôi lại chấp nhận sự tồn tại của cô ấy.
Tôi không tin vào tình yêu sét đánh, nên tôi tự tìm lý do cho bản thân một cách
khó chịu: chỉ là một kẻ lừa đảo thôi, bà nội vui là được, dù sao thì tôi cũng có
tiền.
2
Thực ra tôi đã nên nhận ra suy nghĩ của mình từ lâu, nhưng do tôi quá nhút nhát,
không dám tiến tới và cũng không biết chủ động, chỉ lặng lẽ cầu nguyện rằng
trời sẽ phù hộ cho tôi, điều đó làm tôi hoàn toàn mất đi sự quyết đoán mà tôi có
trong thương trường.
Tôi đã bỏ qua những cảm giác kỳ lạ trong lòng và giữ thái độ lịch sự, xa cách
với cô ấy. Cách xử lý công việc lạnh lùng và vô cảm đã khiến tôi bỏ lỡ rất nhiều
thời gian.
Thực ra tôi muốn hiểu cô ấy nhiều hơn nữa.
Nhưng may mắn thay, cô gái đó dũng cảm hơn tôi rất nhiều.
Ngày hôm đó, cô ấy mặc một bộ váy dạ hội, run rẩy nói với tôi rằng cô ấy thích
tôi.
Cô ấy cẩn thận xin lỗi: "Xin lỗi, em thật sự không thể kiềm chế, nhưng em sẽ
không làm phiền anh đâu. Em biết anh chỉ có thể là anh trai của em, còn em chỉ
có thể là em gái của anh."
Tôi không nói gì, đợi đến cô ấy bỏ chạy, tôi mới dám đưa tay lên chạm vào
ngực mình, trái tim tôi đã đập loạn xạ không thể kiểm soát, đó là một cảm giác
xa lạ mà tôi chưa từng có.
Tôi không dám nói với Tư Ninh rằng từ lần đầu gặp cô ấy, tôi đã có những suy
nghĩ không nên có. Tôi là người như vậy và mọi người đều sợ tôi, nhưng cô ấy
lại dám nói rằng cô ấy thích tôi.
3
Gia đình tôi có thêm Tư Ninh, cô ấy là một người ngốc nghếch, dù cánh tay đầy
sẹo vì thuốc lá, nhưng cô ấy vẫn có thể mỉm cười nói rằng từ lâu đã không còn
đau nữa.
Cô ấy là người mỗi ngày nghĩ cách để em trai và em gái được ăn no mặc ấm,
nhưng lại không bao giờ nghĩ đến bản thân mình.
Cô ấy là người luôn thay đổi cách thức để làm vừa lòng bà nội, muốn đền đáp
tấm lòng ấy.
Cô ấy là người vì đến công ty gặp tôi mà chết trong tay mấy tên du côn...
10 nhát dao, chắc chắn là rất đau.
Ngày hôm đó, tôi nhặt thức ăn rơi trên đất lên và ăn hết sạch.
Trợ lý đứng cạnh cẩn thận nhắc nhở tôi: “Giang tổng, những món ăn này đã bẩn
rồi."
Tôi không nghe lời khuyên, vẫn bỏ thức ăn vào miệng: "Phải ăn, đây là đồTư
Ninh làm cho tôi."