Ánh Trăng Không Thuộc Về Tôi

Chương 1



1

Bước ra khỏi phòng công chứng, tôi cứ ngỡ mình sẽ khóc, nhưng hóa ra chỉ là một nỗi trống rỗng mênh mang. Ngay cả tờ giấy chứng nhận ly hôn kia, màu đỏ vẫn chói chang đến nhức mắt.

Ánh nắng đầu hè đã gay gắt lạ thường, thứ ánh sáng chói lóa đâm thẳng vào mắt, khiến người ta không sao mở nổi.

“Đợi đã.” Anh gọi tôi lại.

Trong đáy mắt anh là sự bình tĩnh, cùng một thứ gì đó khác nữa, tôi không nhìn rõ, cũng chẳng còn tâm trí để dò xét.

“Sau này em sống tốt nhé.”

Rồi anh quay người bước đi, bóng lưng cô độc khuất dần sau cánh cửa.

Vầng trăng kia, rốt cuộc chưa bao giờ thuộc về tôi.

Chỉ là vào một khoảnh khắc nào đó, ánh trăng vô tình chiếu rọi lên thân mình tôi mà thôi.

2

Năm ấy, bầu không khí ngột ngạt như muốn bóp nghẹt cả khối mười hai.

Tôi vừa cắn đầu bút, vừa vùi đầu vào đống đề thi, thỉnh thoảng lại tranh thủ liếc mắt nhìn ra hàng cây ngô đồng ngoài cửa sổ.

Đang ngẩn ngơ, chợt có tiếng bạn học khẽ reo lên “Lão Từ đến kìa!”, tôi vội vàng dán mắt vào trang giấy trước mặt, giả vờ như đang suy nghĩ.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy thầy giáo dẫn vào một cậu con trai cao lớn, đeo chéo chiếc cặp sách, mái tóc mái hơi dài, còn nhuộm highlight vài sợi vàng hoe, áo hoodie đen, quần jeans xanh, vẻ mặt ngông nghênh khó tả.

Thầy giáo còn chưa kịp mở lời, mấy “thánh quậy” phía sau đã nhao nhao lên:

“Oa, đây chẳng phải Lâm Thanh Dương sao? Sao lại chuyển đến trường mình thế này?”

Những lời bàn tán râm ran khiến tôi lập tức nhận ra thân phận của cậu ta. “Trùm trường” Lâm Thanh Dương, nghe đâu bị đuổi học vì đánh nhau hay gì đó, lại có người nói cậu ta không muốn ở lại trường kia nên mới chuyển đến đây.

Nói tóm lại, nhà có tiền, có thế lực.

Thầy chủ nhiệm Từ gõ gõ thước lên bảng đen, sau khi cả lớp im lặng, thầy giới thiệu đây là bạn học mới chuyển đến, tên là Lâm Thanh Dương. Rồi thầy chỉ tay về phía chiếc bàn trống sau lưng tôi, bảo cậu ta tạm thời ngồi đó.

Cuộc sống của học sinh cuối cấp thật tẻ nhạt và vô vị. Những “mọt sách” dường như đã mọc rễ vào ghế, ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải tranh thủ từng giây.

Tôi và bạn thân Duyệt Tâm ăn trưa xong không về ký túc xá mà đến thẳng lớp, định xem lại chút ghi chép buổi sáng.

Vừa đến chỗ ngồi, tôi phát hiện Lâm Thanh Dương đang ở đó. Cậu ta gục mặt xuống bàn, tai cắm tai nghe, trên mặt bàn là album mới nhất của Châu Kiệt Luân.

Mắt tôi lập tức sáng lên! Album mới này tôi tìm mua khắp nơi mà không được, không ngờ cậu ta lại có. Trời ơi, ai mà biết tôi yêu thích Châu Kiệt Luân đến nhường nào!

Nhưng cậu ta đang ngủ, mà chúng tôi cũng chưa từng nói chuyện với nhau, nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn quyết định không mạo hiểm đi mượn.

Ngay lúc tôi đang tiếc hùi hụi, Duyệt Tâm lấy từ trong cặp ra album mới của Châu Kiệt Luân, đưa cho tôi. Mắt tôi sáng rực, ôm chầm lấy cô bạn rồi hôn một cái thật kêu.

“Ôi cục cưng của tớ, tớ yêu cậu chết mất!”

Duyệt Tâm nhăn mặt đẩy tôi ra: “Quà sinh nhật đó nha, cho trước rồi, đừng có mà đến lúc đó lại đòi.”

“Tiểu Duyệt Duyệt quả là hiểu lòng trẫm!” Tôi reo lên sung sướng.

Lâm Thanh Dương đến lớp đã hơn một tuần, cậu ta nói chuyện với mọi người xung quanh, thậm chí cả với bạn thân Duyệt Tâm của tôi, chỉ riêng tôi là cậu ta chưa từng mở lời. Chẳng lẽ tôi đáng ghét đến vậy sao?

Có lẽ vẻ ngoài của tôi tạo cho người khác ảo giác về sự “lạnh lùng” chăng? Dù sao thì ngay cả bạn thân ban đầu cũng từng nói, cái “mặt chán đời” không cảm xúc của tôi đôi khi cũng dọa người lắm.

Mãi sau này tôi mới phát hiện ra manh mối, bởi vì ánh mắt thi thoảng lướt qua quá đỗi nóng bỏng.

Năm cuối cấp bận rộn, tôi thực sự không có thời gian để chú ý đến những điều đó.

3

Kỳ nghỉ đông không kéo dài bao lâu, dù sao thì chúng tôi vẫn phải học thêm. Đối với học sinh cuối cấp, như vậy đã là tốt lắm rồi.

Mùng hai Tết năm ấy, tôi vừa hay bị cảm sốt, nằm trên giường buồn chán không thôi.

Thời đó, điện thoại di động vẫn chưa phổ biến trong giới học sinh. Bố tôi luôn chiều chuộng tôi, vì vậy chiếc điện thoại màu hồng nhỏ xinh ấy từng khiến tôi vui mừng khôn xiết.

Chiều hôm đó, tôi vẫn nằm trên giường như thường lệ, vừa xếp được vài hàng trò chơi điện tử Tetris, đột nhiên có một tin nhắn lạ gửi đến, hỏi tôi đang làm gì.

Tôi không biết là ai, có lẽ là gửi nhầm chăng? Nhưng niềm vui vì có người trò chuyện đã lấn át sự xa lạ.

Thế là chúng tôi bắt đầu trò chuyện, dường như mọi điều người đó nói đều liên quan đến sở thích của tôi. Chúng tôi nói về Châu Kiệt Luân, về cung điện Potala, về bức tranh “Đêm đầy sao” của Van Gogh.

Càng trò chuyện, tôi càng mơ hồ cảm thấy đó là cậu ta, chàng trai mới chuyển trường. Nhưng sự phù phiếm của một cô gái tuổi mới lớn đã khiến tôi không vạch trần điều đó.

Sau khi khai giảng, Lâm Thanh Dương vẫn không nói chuyện với tôi, chỉ là trong giờ tự học, một tờ giấy nhỏ được chuyền đến. Mực xanh lam nhòe ra, không hiểu sao tôi lại có thể đọc ra sự căng thẳng giữa những dòng chữ ấy.

Thật kỳ lạ, cậu ta học không giỏi lắm, nhưng chữ viết lại rất đẹp.

Cậu ta hết lần này đến lần khác thăm dò, chỉ thiếu chút nữa là thừa nhận người đã trò chuyện với tôi trong kỳ nghỉ đông chính là cậu ta.

“Hóa ra cậu không lạnh lùng như tớ tưởng, phí công trước đây tớ còn hơi sợ cậu đấy.”

“Sợ tớ á? Sợ tớ giây sau sẽ đấm vỡ mặt cậu chắc?” Tôi liếc mắt.

“Các Mác đã nói rồi, phải nhìn nhận bản chất thông qua hiện tượng, được không?”

Cậu ta cười ha hả, ánh mắt rạng ngời.

Dù kỳ thi đại học đã cận kề, nhưng vẫn luôn có những khoảng thời gian rảnh rỗi. Những tờ giấy nhỏ cứ liên tục được chuyền đến, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Thực ra, tôi không phải là không hiểu những lời thăm dò ấy, chỉ là tôi không biết phải làm thế nào mà thôi.

Đúng vậy, tôi không biết liệu trong đó có chút tình cảm nào không, hay chỉ là sự phù phiếm nhất thời.

Lâm Thanh Dương có vẻ ngoài không tệ, dù luôn bị gọi là “trùm trường”, nhưng thực tế cậu ta chẳng hề đánh nhau hay bắt nạt ai cả. Học sinh cấp ba thực sự rất bận rộn.

Cậu ta chỉ là hành xử hơi ngông cuồng một chút.

Và chính điều đó đã khiến cậu ta trở nên nổi bật ở trường, thậm chí còn thu hút một đám đông “fan hâm mộ” nhỏ tuổi.

4

Những tháng ngày trước kỳ thi đại học trôi qua rất nhanh, mọi người vẫn cứ đùa giỡn, cười nói, tuyệt nhiên không nhắc đến bước ngoặt sắp tới và những ngã rẽ khác biệt của cuộc đời.

Sự cố bất ngờ xảy ra vào tuần trước kỳ thi đại học. Hôm đó, sau giờ tự học buổi tối, tôi và bạn thân ra sân trường đi dạo để giải tỏa căng thẳng.

Không biết mấy tên du côn ngoài trường đã lẻn vào bằng cách nào. Đến khi nhận ra có điều gì đó không ổn, tôi vội kéo bạn thân định chạy, nhưng đã muộn.

Nhìn gã đàn ông cao lớn, tóc húi cua, miệng ngậm điếu thuốc lá đang tiến lại gần, chân tôi bỗng nhũn ra.

“Chạy đi đâu đấy cô em? Anh đưa các em đi chơi cho vui nhé?”

Giọng điệu ghê tởm không hề che giấu.

Tôi chỉ có thể cố tỏ ra mạnh mẽ nói, chúng tôi phải về ký túc xá rồi, bảo vệ lát nữa sẽ đi tuần tra.

Nhưng mấy tên du côn kia nhìn chúng tôi như vậy, hoàn toàn không để ý, vẫn từng bước ép sát lại.

Chương tiếp
Loading...