Cái Giá Của Sự Buông Xuôi

Chuong 1



1

Tôi chẳng hiểu nổi, rõ ràng tôi đã ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, cớ sao Thiệu Từ Lễ vẫn không chịu buông tha cho tôi.

Trong căn biệt thự sáng đèn, tôi tựa người vào khung cửa, lắng nghe thanh âm bên ngoài.

Tiếng giày da nện trên sàn nhà vang vọng, dừng lại một nhịp, là giọng trầm khàn của Thiệu Từ Lễ.

“Cô ta vẫn không chịu ăn sao?”

Tiếp đó là giọng nói đầy lúng túng của người hầu.

“Dạ, không… thưa ông chủ.”

“Lục tiểu thư ăn rất nhiều, còn nhiều hơn cả khi ở nhà cũ.”

“…”

Tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, tôi chưa kịp tránh né, cánh cửa đã bật mở.

Ngay sau đó, tôi bị người ta kéo mạnh vào lòng.

“Xem ra em thích nghi cũng nhanh đấy, đã xem nơi này là nhà mình rồi sao.”

Bên tai vang lên giọng nghiến răng nghiến lợi của hắn, chẳng rõ là phẫn nộ, hay là mỉa mai.

Tôi chỉ biết, chiếc thắt lưng da cộm vào eo tôi, đau nhức vô cùng.

Tôi không giãy giụa, thường thì trong tình huống này, tôi biết giãy giụa cũng vô ích.

Vậy nên tôi vòng tay qua cổ hắn, ghé sát lại gần nói:

“Tôi vốn là con gái của trùm tài phiệt lừng lẫy, nào ngờ bị kẻ thù hãm hại.”

“Nay gia đình ly tán, thân bị đại ác nhân giam cầm trong ngục tối.”

“Hôm nay thứ Năm cuồng nhiệt. Mau chuyển tôi 50 nghìn tệ, rồi nghe tôi bày kế báo thù…”

“…”

Tôi bị người đàn ông ném mạnh xuống giường.

“Em còn chưa ăn đủ sao?”

Hắn thong thả cởi cà vạt của mình.

Nâng cằm tôi lên.

“Hay là muốn ăn chút gì khác?”

Phải thừa nhận rằng, Thiệu Từ Lễ mày ngài tuấn tú, là vẻ đẹp ngàn người có một.

Nếu không thì năm xưa, hắn cũng chẳng bị tay thương nhân quái gở kia xem như thú cưng.

Nhốt vào lồng, rồi mang đến nhà tôi trưng bày.

Tôi vẫn còn nhớ cảnh cha tôi cầm cây kẹo mút, bảo tôi đến trêu chọc hắn trong lồng.

Ai mà ngờ được thiếu niên nhẫn nhịn năm ấy, lại trở thành nhân vật hô phong hoán vũ như bây giờ.

Cả gia đình tôi đều bị hắn đẩy vào cảnh khốn cùng.

Cha vào tù, chị gái mấy lần tự sát hụt, mẹ kế thì phát điên dại.

Hắn chỉ muốn mỗi mình tôi, giữ tôi bên cạnh.

Bởi vì… tôi đã từng lén lút hẹn hò với hắn một trận.

Rồi nhẫn tâm đá hắn không thương tiếc.

2

Cơn đau nhức kéo tôi trở về thực tại.

Tôi ngước mắt nhìn hắn, một sợi dây da quất mạnh vào cổ tôi, hắn càng siết càng chặt, khiến tôi nghẹt thở.

“Nhẹ… chút…”

Lời cầu xin của tôi chỉ khiến hắn bật cười thích thú.

Hắn ghé sát tai tôi nói.

“Nhẹ chút? Để em không tập trung sao?”

“…”

Sợi dây da cuối cùng cũng được nới lỏng, tay tôi xoa lên vết hằn đỏ quanh cổ, hỏi hắn.

“Cái này dùng để làm gì vậy?”

Sợi dây da màu nâu sẫm nằm trong tay hắn.

Gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên như dòng sông.

Khung cảnh ấy khiến những ký ức tồi tệ trong tôi trỗi dậy.

Liền nghe hắn nói:

“Luôn phải có thứ gì đó trói buộc em lại chứ, phải không?”

Người đàn ông thờ ơ đưa tay, vuốt ve cổ tôi.

“Yên tâm, tôi sẽ đặt làm cho em cái tốt nhất.”

“…”

Tôi: “À, phải phải phải.”

Hắn thích thú với việc sỉ nhục tôi.

Còn tôi… thì thích thú với việc vạch trần hắn.

Tôi nắm lấy sợi dây da kia, vuốt ve nó.

“Tôi muốn kiểu có viền ren ấy, thêm chút thiết kế khoét lỗ, đừng quá rộng, tốt nhất là có đính đá, cảm ơn.”

Chọc cho hắn tức đến bật cười.

“Em còn kén chọn đấy à?”

3

Thiệu Từ Lễ nói với tôi rằng cha tôi sắp bị tử hình rồi.

Hắn ung dung quan sát phản ứng của tôi.

Tiếc rằng mặt tôi vẫn vô cảm như tờ.

Người đàn ông khẽ nghịch lọn tóc của tôi.

“Một người thân sắp lìa đời rồi, em không đau lòng sao?”

Tôi đáp:

“Anh đoán xem ai là người đã bán tôi cho anh?”

“…”

Tôi cứ tưởng Thiệu Từ Lễ không thể khiến lòng tôi dậy sóng thêm được nữa.

Cho đến khi hắn cúi người, dịu dàng cọ má lên má tôi.

Câu nói ấy mới thực sự khiến tôi sụp đổ phòng tuyến.

“Ngày mai em tiếp tục đi làm đi.”

“…”

Tôi: Ơ???

Ủa, không phải, tôi đã buông xuôi hết rồi mà anh còn bắt tôi đi làm?

Tôi bị anh giam cầm rồi còn đi làm cái gì nữa?

Không phải tôi nên bị nhốt trong căn phòng này ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn sao?

Cớ sao tôi vẫn phải đi làm???

Cuối cùng hắn cũng mãn nguyện khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt, thất vọng và khó hiểu của tôi.

Vuốt nhẹ mái tóc tôi.

“Ngủ đi.”

“Xem em còn tâm trạng mà ngủ được không.”

“…”

4

Rốt cuộc là tên tư bản biến thái nào, bắt cóc người ta rồi còn bắt người ta đi làm vậy hả?!

Nơi tôi làm việc, vẫn là bộ phận kế hoạch cũ.

Chỉ là, cấp trên đã thay đổi.

Trước kia là cha tôi.

Bây giờ là Thiệu Từ Lễ.

Thời cha tôi còn nắm quyền công ty, tôi cũng chẳng được ưu ái đặc biệt gì.

Bây giờ Thiệu Từ Lễ đã thâu tóm công ty của cha tôi.

Hoàn cảnh của tôi lại càng thêm khó xử.

“Cô biết không, con gái của cái ông Lục kia, vậy mà còn mặt mũi đến công ty làm việc.”

“Cô xem cha cô ta là tội phạm, cô ta thì tốt đẹp gì chứ?”

“Thảo nào, nhìn bộ dạng tàn tạ của cô ta bây giờ kìa, chắc hối hận chết đi được rồi…”

Những lời đàm tiếu này chẳng hề làm phiền tôi.

Tôi chỉ là không muốn đi làm thôi.

Tôi không hiểu, cha tôi đã phá sản rồi, tôi cũng đã bị bán cho kẻ thù rồi.

Nhân sinh chẳng còn mục tiêu, ngày tháng mịt mù tăm tối.

Vì sao tôi vẫn không thể muốn buông là buông.

Khi tôi đang lén lút trốn việc, dùng bảng Excel sắp vẽ xong một chú Pikachu.

Lưng ghế bỗng bị người ta vỗ mạnh.

Tôi vội vàng tắt bảng tính, kéo trang kế hoạch lên.

Người vỗ vai tôi, là kẻ thù ba năm của tôi, đối thủ không đội trời chung của cả bộ phận kế hoạch, Trần Hinh.

À, bây giờ cô ta đã không còn là đối thủ ngang hàng với tôi nữa rồi.

Bởi vì cô ta đã được Thiệu Từ Lễ thăng chức, trở thành cấp trên của tôi.

Tôi đoán Thiệu Từ Lễ đề bạt cô ta, chính là cố tình chọc tức tôi.

Hắn sớm đã biết tôi và Trần Hinh không ưa nhau rồi.

“Phương án của cô không đạt, làm lại.”

Bản kế hoạch bị cô ta không chút khách khí ném mạnh lên bàn làm việc của tôi.

Người phụ nữ trước mặt quả thực là đem vẻ mặt dương dương tự đắc, hống hách viết rõ lên trên mặt.

Chương tiếp
Loading...