Cái Giá Của Sự Nhu Nhược

Chương 1



1

Cầm tờ phiếu siêu âm trên tay, hình ảnh thai nhi phát triển bình thường khiến lòng tôi nhẹ nhõm vô cùng.

Thế nhưng, vừa bước ra khỏi khoa sản, tôi đã sững sờ khi thấy người chồng đáng lẽ phải đi công tác đang dìu mẹ chồng bước đi một cách vô cùng cẩn thận.

Gương mặt nhăn nheo của bà bỗng trở nên hồng hào lạ thường, bàn tay đặt lên cái bụng vốn đã thừa mỡ, dáng điệu oai vệ đến lạ.

Một dự cảm chẳng lành chợt ùa đến trong lòng tôi. Một người phụ nữ xuất hiện ở khoa sản, ngoài việc bỏ thai hay mang thai ra thì còn có khả năng nào khác? Nhất là khi mẹ chồng tôi lại đang mang một vẻ mặt hớn hở như trúng số, tôi chỉ có thể nghĩ đến khả năng bà đã mang thai.

Nhưng bố chồng đã mất cách đây mười mấy năm rồi, hơn nữa, mẹ chồng cũng đã lớn tuổi như vậy…

Tôi im lặng đi theo họ, đến khi họ vào đến sảnh lớn ồn ào, tôi mới kinh ngạc thốt lên: "Thiên Lâm? Mẹ? Sao hai người lại ở đây?"

Bị tôi bất ngờ xuất hiện làm cho giật mình, chồng tôi lắp bắp không nên lời, còn mẹ chồng thì ngẩng cao cái đầu đầy kiêu hãnh, khuôn mặt lấm tấm đồi mồi nở một nụ cười hiền từ của người mẹ, bà xoa xoa cái bụng của mình đầy mãn nguyện: "Mẹ có thai rồi!"

Một câu nói đanh thép vang lên, thu hút mọi ánh mắt của những người xung quanh. Khi thấy người nói câu đó lại là một bà lão đã ngoài năm mươi, những ánh mắt kỳ quái đổ dồn về phía bà.

Chồng tôi đứng sau lưng mẹ, khẽ kéo tay áo bà, nhỏ giọng: "Mẹ, đừng nói nữa, về nhà thôi."

Nhưng mẹ chồng tôi cũng là người từng trải, bà trừng mắt nhìn lại những ánh mắt mang theo sự khinh bỉ kia, giọng nói pha lẫn sự nũng nịu: "Có những người chỉ là ghen tị vì tôi vẫn còn có thể sinh con thôi. Đây là con trai trời ban cho tuổi già của tôi, là long thai đấy!"

Nói rồi, bà thân mật khoác tay chồng tôi, ánh mắt đong đầy tình cảm dán chặt vào anh ta: "Con trai, đi thôi, hai mẹ con mình về nhà!"

Chồng tôi vẻ mặt rụt rè, sợ sệt không dám nói gì, dường như muốn mở miệng nhưng lại bị mẹ anh ta kéo đi một cách thô bạo.

Những ánh mắt xung quanh nhìn tôi đầy thương cảm. Tôi, với cái bụng bầu đã lộ rõ, cố nén cơn giận, móc điện thoại ra gọi cho bố tôi.

Nhà tôi có tiền sử gia đình mắc bệnh tâm thần, nhưng may mắn thay, từ nhỏ tôi đã lớn lên kỳ diệu như một người bình thường dưới sự chăm sóc của những người "không bình thường" đó. Tôi vẫn đi học, kết hôn như bao người khác.

Mặc dù bệnh tình của bố mẹ tôi đã thuyên giảm rất nhiều sau khi tôi kết hôn, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn tái phát. Tôi có một linh cảm, chuyện này chắc chắn sẽ đến lượt bố mẹ tôi ra mặt.

2

Về đến nhà, tôi thấy mẹ chồng đang tựa người một cách uể oải trên chiếc ghế sofa mà tôi đã mua. Một chân bà gác lên vai chồng tôi, chân còn lại thì được anh ta nâng niu lau nước.

Một cảnh tượng "mẹ hiền con thảo" hiện ra trước mắt, chỉ tiếc là vẻ mặt khó chịu của chồng tôi lộ rõ quá.

Mẹ chồng tôi bị hôi chân không phải ngày một ngày hai. Ngay sau khi tôi biết mình có thai, bà đã lấy lý do muốn chăm sóc tốt cho đứa cháu đích tôn sắp chào đời, tự ý chuyển đến sống cùng chúng tôi mà không hề hỏi ý kiến.

Lúc đó tôi đang tắm, nghe thấy tiếng gõ cửa "ầm ầm" bên ngoài. Tôi nhắn tin bảo chồng đang ở trong phòng ngủ ra mở cửa, lát sau đã nghe thấy tiếng anh ta ngạc nhiên: "Mẹ!"

Tôi vội vàng lau qua loa vài giọt nước, mặc vội bộ đồ ngủ rồi đi ra ngoài. Vừa định cất tiếng gọi "mẹ", một mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến tôi theo phản xạ lùi lại mấy bước, còn phải bịt cả mũi lại.

Từ khi mang thai, khứu giác của tôi trở nên vô cùng nhạy bén, vì vậy chồng tôi cũng không có phản ứng gì với hành động của tôi. Anh ta nín thở mời mẹ ngồi xuống sofa, nhưng mẹ chồng tôi vừa ném túi xuống, đã bĩu môi nói: "Mẹ vất vả đến đây để chăm sóc cho con, con không biết ơn thì thôi, ngay cả cửa cũng để con trai mẹ mở, bây giờ còn chê mẹ nghèo hèn, mẹ thà chết quách cho xong!"

Nói rồi bà quay người định lao vào tường, đương nhiên là bà không dám, nên dễ dàng bị chồng tôi ngăn lại. Anh ta cũng nhìn tôi với ánh mắt không tán thành.

Giá mà anh ta không phải cố nín thở đến đỏ cả mặt thì có lẽ sẽ có sức răn đe hơn.

Trong lòng tôi tuy bực bội, nhưng lại lười đôi co với bà, quay người trở về phòng. Kể từ sau đám cưới, tôi chưa từng gặp lại bà, không ngờ bà lại có thể trơ trẽn đến như vậy.

Tôi đang nằm trên giường xem phim một cách thích thú, thì cửa phòng ngủ chính bị gõ "thình thịch", bên ngoài là tiếng chồng tôi khuyên mẹ đừng gõ nữa, nhưng ngay sau khi tiếng gõ cửa dừng lại, nó lại vang lên to hơn.

Mẹ chồng tôi, Lý Tú Nhân, vừa gõ cửa vừa lẩm bẩm chửi rủa: "Khổ thân tôi già cả lặn lội từ xa đến chăm sóc con dâu, bây giờ đến cái giường cũng chẳng ai trải cho! Bà già này không muốn sống nữa!"

Tôi "xoạch" một tiếng mở cửa, quả nhiên bà ta chỉ dọa dẫm chứ không hề rơi một giọt nước mắt nào, thậm chí mắt cũng không đỏ. Chỉ có chồng tôi là cuống quýt không thôi, sợ mẹ anh ta thật sự khóc.

Thấy tôi ra, mẹ chồng tôi mới hài lòng thu tay đang gõ cửa về, ánh mắt đầy vẻ đắc thắng kiêu ngạo, ngẩng cao đầu không thèm nhìn thẳng vào tôi.

Thay vào đó, sợi lông mũi dài ngoằng nghênh ngang ló ra trước mặt, như muốn thị uy tôi không bằng.

"Còn không mau dọn dẹp giường cho mẹ chồng cô đi, rồi còn phải đi lấy nước tắm cho tôi, rồi còn phải rót cho tôi một cốc nước nữa, tôi tắm xong thì…"

"Ọe—"

Bị cái đám lông mũi kia cùng với mùi hôi chân nồng nặc bốc ra từ đôi dép lê của bà ta làm cho buồn nôn, tôi không kìm được mà nôn khan một tiếng.

Chồng tôi lập tức đẩy mẹ anh ta ra, đỡ tôi vào nhà vệ sinh, rót nước, lấy khăn cho tôi, còn xoa lưng cho tôi nữa.

Thấy đứa con trai cưng của mình bị người đàn bà khác sai bảo như vậy, mẹ chồng tôi tức giận đến bốc khói, nhưng lại không nỡ mắng con trai, thế là bắt đầu bóng gió nói móc tôi.

"Mấy cô dâu bây giờ ghê gớm thật đấy, cái cô Tiểu Phương ở làng mình ấy, việc đồng áng thì chẳng làm, chỉ ở nhà làm mấy việc vặt, cả ngày chẳng có việc gì, còn sai cả chồng làm cái này cái kia. Đấy, mới ly hôn hôm kia xong!"

"Tôi nói thật, đàn bà con gái không nên yếu đuối thế. Hồi tôi mang thai Thiên Lâm còn phải làm đồng áng đấy, về nhà còn phải rửa chân, xoa lưng cho mẹ chồng, còn phải nấu cơm nữa. Đấy, tôi thấy tôi có làm sao đâu."

3

Nói xong, bà ta liền tiến tới kéo tay chồng tôi đi, động tác xoa lưng của anh ta trở nên chậm chạp, cuối cùng bị mẹ kéo ra, đôi mắt cún con tội nghiệp nhìn tôi như thể anh ta không thể làm trái lời mẹ.

Lý do tôi ở bên chồng, ngoài khuôn mặt ra, chính là vì tính tình nhu mì và cái tai mềm của anh ta. Mặc dù có không ít phụ nữ vây quanh anh ta, nhưng dưới sự "giáo huấn" của tôi, anh ta đều giữ khoảng cách và tránh xa hết.

Không ngờ có một ngày tôi lại phải nhận "gậy ông đập lưng ông".

Tôi cố nén cơn buồn nôn, đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng: "Chuyện của con và chồng con, có liên quan gì đến mẹ không?"

Chồng tôi không chịu được khi thấy mẹ bị tôi nói, nhíu mày nhỏ giọng: "Giai Giai, mẹ anh bị cao huyết áp."

Tôi giơ tay tát anh ta một cái: "Anh biết mẹ bị cao huyết áp mà còn không khuyên bà ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh làm con trai kiểu gì vậy hả!"

Chồng tôi bị tôi tát ngay trước mặt mẹ cũng không dám lớn tiếng với tôi, chỉ cúi đầu im lặng. Dù sao chúng tôi cũng đã ở bên nhau mấy năm rồi, anh ta cũng quen với việc bị tôi đánh rồi.

Ngược lại, mẹ chồng tôi thấy đứa con trai cưng của mình bị một người đàn bà đánh, mà lại là một đứa con dâu bà ta luôn coi thường, liền xông tới định xé xác tôi.

Chồng tôi lo lắng cho cái thai trong bụng tôi nên đã che chắn cho tôi, nhưng cũng không dám động tay với mẹ.

Cuối cùng, trên mặt anh ta ngoài vết tát của tôi còn có cả những vết cào rướm máu của mẹ anh ta.

Bình tĩnh lại, mẹ chồng tôi thấy con trai mình bị mình cào xước hết mặt, liền xót xa vỗ đùi khóc lóc, vừa chửi tôi là đồ vong ân bội nghĩa vừa thương xót con trai.

Chương tiếp
Loading...