Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Cái Giá Của Sự Nhu Nhược
Chương 4
Chồng tôi mặt đỏ bừng, cảm thấy nghẹn ứ một cục tức trong ngực, lớn tiếng: "Đứa bé trong bụng mẹ đến không dễ, mẹ lại lớn tuổi rồi, nhà có hai đứa trẻ thực sự không nuôi nổi."
"Vậy còn ông Vương thân yêu của anh thì sao? Cứ thế mà bỏ mặc à?"
Nói đến đây, chồng tôi dường như lại có tinh thần trở lại: "Mẹ nói thứ gì dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng, cứ đợi đứa bé sinh ra rồi nói với ông Vương sau."
Đây là sợ bị ông Vương biết rồi bắt phá thai, không lấy được tài sản đúng không? Hóa ra họ cũng biết cái gọi là "con trai trời ban cho tuổi già" ở ngoài kia chẳng có gì đáng tự hào cả.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi.
"Con tôi tôi không bao giờ bỏ. Nếu chúng ta không nói chuyện được với nhau thì ly hôn đi, con tôi tôi tự nuôi."
"Không được!"
Chồng tôi như bị chạm vào chỗ đau: "Không được ly hôn!"
Anh ta mắt đỏ hoe nắm chặt hai vai tôi, giọng nghẹn ngào khàn khàn: "Đừng ly hôn được không em?"
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh ta, lòng tôi không hề dao động, thậm chí còn có ý nghĩ liệu anh ta có đang học theo nam chính trong truyện "truy thê" không.
Nhưng đây không phải là truyện ngược nữ, tiểu thuyết của tôi phải là truyện sảng văn.
Tôi vuốt ve khuôn mặt anh ta như đang nhẹ nhàng an ủi người tình đang bất an, nhưng lời nói thốt ra lại lạnh lẽo thấu xương: "Không được đâu, nhất định phải ly hôn. Hơn nữa, tay anh hôi quá."
Đẩy anh ta ra, tôi đột nhiên quay người lại: "Trừ khi…"
Đôi mắt vô hồn của anh ta lóe lên ánh sáng, lắng nghe tôi nói từng chữ một: "Trừ khi anh bảo mẹ anh bỏ đứa bé trong bụng đi."
8
Chồng tôi sững sờ, như thể mới quen tôi ngày đầu: "Trần Giai Giai, em muốn ép chết mẹ anh sao! Lần này coi như anh chưa nghe thấy gì, câu này em có thể nói với anh, nhưng tuyệt đối không được nói trước mặt mẹ anh!"
Tính tôi vốn hay nổi loạn, tôi tính toán thời gian bố mẹ tôi đến, đoán chừng bây giờ đã xuống lầu rồi, liền sải bước đi về phía phòng ngủ chính, học theo cách đập cửa ầm ầm như mẹ chồng tôi hay làm trước đây.
Mẹ chồng tôi nổi trận lôi đình: "Đồ con hoang mày muốn chết à! Không phải cửa nhà mày nên mày không xót đúng không!"
Tôi tức đến bật cười, căn nhà này là bố mẹ tôi mua, nếu không thì với đồng lương vài ba đồng một tháng của Hứa Thiên Lâm thì làm sao mua được căn nhà như thế này ở trung tâm thành phố?
Tôi lười nói nhiều, liền nói với bà ta: "Hoặc bà bỏ thai, hoặc tôi ly hôn với con trai bà, bà chọn một đi."
Nhân lúc cả hai người còn chưa kịp phản ứng, tôi bước ra ngoài cửa, nhưng lại bị Hứa Thiên Lâm túm lấy. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta lúc này đã méo mó, anh ta gầm gừ với tôi: "Đó là em trai anh! Sao em có thể vô tâm, ác độc đến thế!"
Tôi ôm bụng không dám kích động nữa, nhưng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài thì liền mạnh tay giật tay anh ta ra, mở cửa. Bên ngoài, bố mẹ tôi và hai người anh nuôi của tôi đang đứng đó.
Hứa Thiên Lâm dường như không ngờ rằng tôi đang mang thai sáu tháng mà lại có sức lực lớn như vậy, anh ta còn chưa kịp phản ứng.
Tôi thì nhanh chóng bước lên phía trước, xắn tay áo lên rồi giáng một cái tát mạnh như trời giáng xuống mặt anh ta. Khác với những lần cãi vã nhỏ nhặt trước đây, lần này anh ta bị cái tát của tôi làm cho loạng choạng mấy bước suýt ngã.
Lực tác động là hai chiều, lòng bàn tay tôi tê rần, tôi vẩy vẩy tay rồi trốn sau lưng hai người anh trai vạm vỡ của mình.
Mẹ chồng cũ Lý Tú Nhân hét lên thất thanh, anh cả Trần Cường quát khẽ: "Cấm kêu!"
Nhìn bắp thịt rắn chắc của Lý Cường, rồi lại nhìn thân hình gầy gò của con trai mình, bà ta không dám nói gì, giống như một con gà bị bóp nghẹt cổ.
Tôi yếu ớt dựa vào người mẹ, mẹ tôi xót xa ôm lấy tôi, phía sau là những người hàng xóm nghe thấy tiếng ồn ào nên ra xem.
Tôi đường hoàng kéo mẹ tôi sang một bên, để hàng xóm nhìn rõ cảnh tượng trong nhà. Tôi vừa khóc vừa kể lể:
"Hứa Thiên Lâm! Tôi ở bên anh lâu như vậy, chưa từng tiêu một đồng nào của nhà anh. Nhà cửa xe cộ đều là bố mẹ tôi mua. Anh bị tinh trùng yếu, tôi khó khăn lắm mới có thai, anh lại nói mẹ anh cũng có thai, không những bắt tôi nhường phòng em bé mà bố mẹ tôi bỏ tiền ra sửa phòng cho mẹ anh, còn nói hai đứa trẻ ở nhà là không may mắn! Bắt tôi bỏ thai! Anh có còn là người không?!"
Từng chữ như máu chảy ra, tôi còn nghe thấy tiếng chị hàng xóm phía sau hít vào một hơi lạnh.
Nói xong, tôi thỏa mãn "ngất xỉu", nghe thấy mẹ của tôi ôm tôi khóc lóc thảm thiết. Cuối cùng, tôi hoàn hảo rời khỏi căn nhà, dưới sự chứng kiến của tất cả hàng xóm.
Với những lời chứng của những người hàng xóm này, việc tôi khởi kiện ly hôn sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Mấy ngày sau khi giấy thông báo khởi kiện được gửi đến khu dân cư vẫn không có động tĩnh gì. Chị hàng xóm giải thích với tôi rằng, chuyện Lý Tú Nhân mang thai đã bị cả khu biết, bao gồm cả ông Vương.
Chuyện của hai người vốn chỉ có mấy bác trung niên trong đội nhảy quảng trường biết, nhưng họ cũng chỉ đơn thuần nghĩ đó là chuyện tình cảm tuổi xế chiều, không ngờ lại còn có cả chuyện mang thai.
Ông Vương thì không bị ảnh hưởng gì, vẫn hoạt động tích cực trong đội nhảy, còn được mấy ông khác trong đội khen là "gừng càng già càng cay", còn Lý Tú Nhân thì bị mọi người xỉ vả sau lưng, nói bà ta không biết giữ mình lại còn độc ác, ép con dâu bỏ thai.
Nhưng nếu Lý Tú Nhân có thể bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu thì bà ta đã không làm ra chuyện này. Ngược lại, bà ta ngày nào cũng ưỡn bụng đi lại trong khu, giữa thanh thiên bạch nhật đòi ông Vương phải chịu trách nhiệm.
Còn Hứa Thiên Lâm thì không được may mắn như vậy. Trong khu có không ít đồng nghiệp của anh ta, đúng lúc anh ta đang trong giai đoạn thăng tiến, có người đã bán chuyện này cho đối thủ cạnh tranh của anh ta. Chuyện bị lộ ra trước mặt lãnh đạo, việc thăng tiến cũng tan thành mây khói, thậm chí anh ta còn bị tìm cớ sa thải.
Bây giờ hai mẹ con ngày nào cũng bám lấy ông Vương đòi ông ta kết hôn với Lý Tú Nhân.
Tôi nghe mà bật cười. Chuyện này đối với bà già Lý Tú Nhân đương nhiên không ảnh hưởng nhiều, cùng lắm thì bị người ta bàn tán sau lưng, còn đối với Hứa Thiên Lâm đang trong giai đoạn thăng tiến thì ảnh hưởng lớn nhất, nhưng có thể lớn đến mức bị đuổi việc thì tôi cũng không ngờ tới.
Chỉ không biết, hai mẹ con yêu thương nhau như vậy, khi đối mặt với cơm áo gạo tiền và tiền thuê nhà, liệu họ có còn đồng lòng như vậy không?
9
Nhà là bố tôi mua, đứng tên mẹ tôi. Vốn dĩ nói sau khi kết hôn sẽ đi sang tên sổ đỏ, nhưng Hứa Thiên Lâm trước mặt tôi lại là một người cố chấp, cứ nhất định phải đợi tôi chủ động mở lời, nên đến cuối cùng vẫn chưa sang tên.
Nhưng bên ngoài thì vẫn nói là Hứa Thiên Lâm mua, tôi cũng vui vẻ cho anh ta giữ mặt mũi.
Mẹ tôi đang chơi trò chơi gia đình, ôm búp bê chơi rất chăm chú. Tôi đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh bà: "Mẹ, cái nhà ở chung cư kia con bán được không mẹ?"
Mẹ tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú ngây thơ cười: "Bán!"
Nhưng chưa kịp để tôi bắt tay vào chuẩn bị thì bên nhà đã xảy ra chuyện.
Vì chuyện "ép cưới" của hai mẹ con Lý Tú Nhân ầm ĩ quá, con cái của ông Vương ở nước ngoài biết chuyện đã nhanh chóng trở về nước, và ngay ngày về đã đối đầu với Lý Tú Nhân.
Lúc đó, Lý Tú Nhân đang truyền thụ bí quyết sinh con cho người khác, bị nghe thấy, con cái của ông Vương xông vào xé xác bà ta, vừa đánh vừa chửi bà ta là đồ vô liêm sỉ.
Lý Tú Nhân một mình không đánh lại cũng không chửi lại được, chỉ có thể gọi người từ quê lên. Không biết bà ta đã hứa hẹn lợi ích gì mà chú thím của Hứa Thiên Lâm đều đến, mười mấy người ồn ào chen chúc trong một căn nhà.