Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Cái Giá Của Sự Nhu Nhược
Chương 5
Còn Lý Tú Nhân tự cho bụng mình là "long thai", một mình ở trong phòng ngủ chính, còn Hứa Thiên Lâm trước mặt mười mấy người thân thích cũng không dám ngủ cùng mẹ, chỉ có thể nhẫn nhịn ngủ cùng với cái người mà anh ta luôn coi thường là "dân đen".
Sau đó lại cãi nhau mấy lần với con cái của ông Vương, trong lần cuối cùng không biết ai động tay trước, sơ ý đẩy ngã ông Vương, khiến ông ta bị xuất huyết não tại chỗ, vừa đưa lên xe cứu thương còn chưa kịp đến bệnh viện thì người đã mất.
Mặc dù sau đó kiểm tra camera thì thấy ông Vương tự mình bị ngã, nhưng Hứa Thiên Lâm và những người khác vẫn phải bồi thường. Mà Hứa Thiên Lâm thất nghiệp, Lý Tú Nhân mang thai, còn những người thân thích đến hưởng lợi thì làm gì có tiền?
Trước khi khoản bồi thường được thanh toán, tất cả người thân của nhà họ Hứa đều bị kiểm soát trong tỉnh, không cho phép rời đi, đương nhiên họ cũng không muốn bỏ ra bất kỳ khoản tiền nào.
Dựa vào điều khoản con riêng có thể thừa kế di sản, Lý Tú Nhân yêu cầu xét nghiệm ADN để chứng minh đứa bé trong bụng mình là con của ông Vương để có được di sản.
Còn con cái của ông Vương thì ngay sau khi ông ta được xác nhận đã chết đã nhanh chóng hỏa táng, ngay cả những vật dụng cá nhân của ông ta cũng bị vứt bỏ, con đường kiếm tiền này coi như bị chặn đứng.
Hai mẹ con Lý Tú Nhân sốt ruột không thôi, dẫn theo người thân đến nhà ông Vương làm ầm ĩ, con cái của ông Vương đã sớm giao nhà cho môi giới rồi chuồn mất.
Môi giới cũng không quen với kiểu người này, trực tiếp báo cảnh sát xử lý, làm ầm ĩ mấy lần rồi họ cũng tiu nghỉu bỏ đi.
Hàng xóm nói, mười mấy người thân của nhà họ Hứa ngày nào cũng cãi nhau trong nhà, suýt chút nữa thì làm Lý Tú Nhân bị sảy thai.
Sau này không biết ai đột nhiên nhớ ra vẫn còn căn nhà này, liền thúc giục Lý Tú Nhân bán căn nhà này đi để bù vào khoản bồi thường, tiện thể cho họ chút tiền công.
Lý Tú Nhân không tranh lại được, chỉ có thể bảo Hứa Thiên Lâm bán nhà. Đến khi cả đám người liên hệ với môi giới thì mới tá hỏa khi phát hiện ra mình thậm chí còn không có cả sổ đỏ.
Những người thân mà Lý Tú Nhân gọi đến đều nổi tiếng là ăn nói giỏi, biết cách hành hạ người khác, thậm chí còn có người ép con dâu đến mức phải treo cổ tự tử. Vì vậy, khi họ phát hiện ra mình thực sự không nhận được một xu nào thì dứt khoát ở nhà làm ông tướng.
Mặc dù tôi xem náo nhiệt, nhưng việc họ cứ bám lấy nhà tôi mãi cũng không phải là cách hay, vì vậy tôi lại nhờ luật sư liên hệ với Hứa Thiên Lâm. Hứa Thiên Lâm ban đầu cắn răng vẫn không chịu ly hôn.
Tôi dứt khoát nhờ chị hàng xóm trước mặt Lý Tú Nhân và đám người thân kia nói vu vơ rằng nhà ai đó sau khi ly hôn thì vợ được chia tài sản cho mấy căn nhà.
Những người thân vốn đã cảm thấy bị lừa vì nhà không bán được, không có tiền, lại tưởng rằng căn nhà này đứng tên tôi, liền mạnh tay ép anh ta ký vào đơn ly hôn mà tôi gửi đến, hy vọng có thể chia được một nửa số tiền nhà, chia đều ra cũng không lỗ.
Đến khi ra tòa nhận giấy chứng nhận ly hôn, họ đòi tôi đưa cho họ một nửa giá trị căn nhà, tôi liền dang hai tay ra: "Xin lỗi, căn nhà này đứng tên mẹ tôi."
10
Cô của Hứa Thiên Lâm xông lên giật tóc tôi, còn chưa chạm vào đã bị anh trai tôi đá bay, ngã xuống đất nửa ngày không bò dậy nổi.
Chồng cô ta vốn đang đứng bên cạnh xem kịch một cách thảnh thơi, lúc này nổi trận lôi đình: "Đồ khốn! Mày dám đánh vợ tao! Hôm nay không có mười vạn… hai mươi vạn thì đừng hòng đi!"
Phản ứng đầu tiên khi vợ bị đánh là đòi tiền, tôi liếc mắt khinh bỉ đáp trả: "Sao, không tính toán được tôi nên tức giận hả? Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Mọi người trong sảnh đều nhìn về phía này, nhân viên bảo vệ đã quen với cảnh này nên đi tới khuyên giải, nhưng cậu của Hứa Thiên Lâm vẫn không chịu thôi, đòi tôi phải bồi thường hai mươi vạn ngay lập tức.
Những người thân khác thấy đánh một cái có thể có hai mươi vạn liền chen nhau xông lên cố tình muốn anh trai tôi đánh.
Hai anh trai và bố mẹ tôi ở viện dưỡng lão chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu nào trơ trẽn như vậy: "Bốp bốp bốp!"
Mười mấy cái tát như trời giáng giáng xuống, lập tức sảnh tòa án vang lên những tiếng kêu la thảm thiết.
Nhân viên bảo vệ dù đã quen với nhiều chuyện, nhưng cũng hiếm khi gặp cảnh tượng đánh nhau không nói lý như thế này, đứng bên cạnh xem mà trợn mắt há hốc mồm, vội vàng gọi cảnh sát đến giải quyết.
Vì tôi là phụ nữ có thai và không động tay, người thẩm vấn tôi là một nữ cảnh sát rất dịu dàng. Cô ấy mỉm cười đưa cho tôi một cốc nước ấm: "Có chuyện gì vậy? Cô có thể kể cho tôi nghe được không?"
Tôi nhận lấy cốc nước nhưng không uống, cúi đầu giả vờ như một người bị bắt nạt, chỉ nức nở không nói một lời. Lúc này, một cảnh sát nam từ bên ngoài bước vào, tay cầm một tập hồ sơ, nói gì đó với nữ cảnh sát rồi tôi được thả ra.
Nữ cảnh sát sắc mặt khó hiểu, nhỏ giọng xác nhận với cảnh sát nam: "Bốn người đánh nhau kia đều là người tâm thần à?"
Cảnh sát nam liếc nhìn tôi đang nói chuyện với bố mẹ: "Đúng vậy, cả nhà chỉ có cô ta là không phải."
Hăm hở tưởng sắp vớ được tiền bồi thường, Lý Tú Nhân ưỡn cái bụng mỗi ngày một to, được Hứa Thiên Lâm đỡ từng bước đi tới.
Sợi lông mũi vẫn nghênh ngang chĩa thẳng ra ngoài, hai cánh mũi bóng nhẫy, mỡ màng phập phồng liên tục.
Tôi vốn đã qua giai đoạn ốm nghén, thế mà giờ—cái cảm giác buồn nôn quen thuộc ấy lại bất ngờ ùa về.
"Nếu cô chịu trả lại căn nhà vốn dĩ là của con trai tôi cho chúng tôi, tiện thể bồi thường thêm mười vạn tám vạn gì đó, thì tôi có thể bàn bạc kỹ với người nhà tôi, viết cho các người một tờ giấy hòa giải, nếu không thì tôi nhất định sẽ cho cả nhà các người vào tù!"
Lý Tú Nhân cao giọng nói xong, Hứa Thiên Lâm lại có một dự cảm chẳng lành. Tại sao những cảnh sát xung quanh đều nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu như vậy? Họ mới là người bị hại mà!
Giây tiếp theo, dự cảm trở thành sự thật. Cảnh sát dẫn theo hai anh trai và bố mẹ tôi, nói với Hứa Thiên Lâm và Lý Tú Nhân: "Chúng tôi đã điều tra được bốn người kia đều vừa mới ra viện tâm thần số 3, chuyện này không thể coi là một vụ ẩu đả bình thường."
"Cái gì?!" Lý Tú Nhân hét lên. Bà ta vừa mới mơ mộng đến chuyện dễ dàng có được tiền, bây giờ lại nghe nói chuyện này không thể lấy được tiền.
Lý Tú Nhân ngã ngồi xuống đất, điên cuồng đấm vào ngực, vừa khóc lóc thảm thiết: "Trời ơi, tôi đã vất vả nuôi con trai cho nhà họ Hứa cả đời, mãi mới có con dâu, con dâu lại còn để người nhà bắt nạt cái bà già cô đơn này, không biết đã đút lót cho cảnh sát bao nhiêu tiền mà bây giờ đến cảnh sát cũng không quản, không còn lẽ trời nữa rồi!"
Cảnh sát nghe thấy lửa cháy đến mình, lạnh lùng nói với bà ta: "Bà nói chuyện cẩn thận, chuyện chưa xảy ra thì đừng nói lung tung, bà mà cứ như vậy chúng tôi sẽ bắt giữ bà vì tội vu khống đấy!"
Đương nhiên là không có tội danh đó, nhưng bà ta nào hiểu những chuyện này, cứ tưởng mình cứ ăn vạ thoải mái thì cảnh sát ở đây cũng sẽ giống như ở quê nhà đến an ủi bà ta. Bà ta vội vàng lau vội nước mắt rồi bò dậy từ dưới đất.
Hứa Thiên Lâm như vừa phản ứng lại, hung hăng chỉ tay vào tôi: "Vậy còn cô ta thì sao! Nhà cô ta toàn là người tâm thần, mà còn là di truyền nữa đấy! Cô ta giấu giếm tình trạng bệnh tật để kết hôn với tôi…"
Cảnh sát mất kiên nhẫn ngắt lời: "Cô ta là con nuôi, sẽ không bị di truyền, không thuộc trường hợp giấu giếm tình trạng sức khỏe."
11
Anh ta mặt mày xám xịt, không biết bây giờ còn lý do gì để moi tiền từ tôi nữa.
Tôi nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu sâu đậm suốt năm năm, lòng đầy phức tạp, không muốn xem tiếp trò hề này nữa, liền dẫn người nhà rời đi, nhưng lại bị Hứa Thiên Lâm đột nhiên nổi giận đẩy mạnh xuống đất.
Bụng tôi bị đè mạnh xuống đất, tôi cảm thấy phần dưới ướt át như có dòng nước chảy ra.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, cảnh sát vội vàng gọi 120.
Trong lúc tầm nhìn mờ đi, tôi chỉ thấy đầu anh ta cũng chảy máu vì bị anh trai tôi đánh.
Khi tôi tỉnh lại, mẹ tôi mặt mày buồn bã, ủy khuất nói: "Giai Giai, không đau."
Tôi an ủi xoa tay mẹ, bảo mẹ bấm chuông gọi y tá.
Sau khi bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng cho tôi xong, tôi gọi bác sĩ lại: "Bác sĩ, con tôi đâu?"