Cây Thiết Cũng Đến Ngày Ra Hoa
Chương 1
1
“Lời hỗn xược như vậy mà cậu cũng dám nói hả?”
Thật là, uổng công tôi còn tin sái cổ rằng cậu ta xuyên không thật.
Tôi đúng là ngốc hết phần thiên hạ.
Tống Tư Lai chẳng những không hề tỏ ra bực bội vì bị vạch trần nói dối, mà vẻ mặt ngược lại càng thêm nghiêm túc.
“Em nói thật đó, chị dâu, sau này chị sẽ ở bên anh cả.”
Câu “chị dâu” này khiến tôi giật mình lùi lại mấy bước.
“Cậu… cậu có phải bị ma ám rồi không?”
Ngoài lý do đó ra, tôi chẳng thể nghĩ thêm điều gì khác.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, tôi và Tống Tư Lai đều sống dưới cái uy nghiêm của anh trai cậu ấy.
Hai đứa hễ thấy anh là đến thở mạnh cũng không dám.
Hoặc là tôi điên, hoặc là cậu ta điên.
Chứ làm sao tôi có thể ở bên cạnh anh cả Tống Tẫn Hàn kia chứ.
Thấy tôi không tin, Tống Tư Lai giơ ba ngón tay lên.
“Em thề, từng chữ em nói ra đều là thật.”
Quen biết cậu ta bao nhiêu năm nay, tôi thấy vẻ mặt cậu ta chẳng giống đang đùa chút nào.
Trong lòng tôi bắt đầu dao động.
“Vậy… anh hai cậu thì sao? Chẳng phải tôi thích anh hai cậu sao?”
Lời tôi còn chưa dứt, cậu ta đã vội vàng xông tới bịt miệng tôi lại.
Vẻ mặt cậu ta đầy kinh hãi.
“Lời này mà chị cũng dám nói ra hả? Lỡ anh cả nghe thấy thì xong đời.”
Tôi gỡ tay cậu ta ra, nhíu mày.
“Anh ấy có ở đây đâu.”
“Anh ấy ở khắp mọi nơi.”
“…”
Tống Tư Lai liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Chị tuổi xuân mơ mộng, em thì quá ồn ào, anh cả lại quá cổ hủ, tất cả những điều đó làm nổi bật lên anh hai vừa dịu dàng vừa ấm áp, thế nên chị mới nảy sinh hảo cảm với anh ấy.”
Ánh mắt tôi lảng tránh, vội vàng phủ nhận: “Ai nói chứ!”
Tống Tư Lai hoàn toàn không cho tôi cơ hội biện minh.
“Là chính chị của tương lai đã nói như vậy.”
Tôi im lặng.
Bởi vì tôi quả thật nghĩ cậu ta ồn ào, còn anh trai cậu ta thì cổ hủ.
Tôi mất vài phút để tiếp nhận thông tin, cuối cùng hỏi ra câu hỏi quan trọng nhất.
“Vậy… làm sao tôi lại có thể ở bên anh trai cậu chứ?”
“Chẳng lẽ là… liên hôn?”
Tống Tư Lai lắc đầu.
“Chắc không phải là… anh ấy ép buộc tôi yêu anh ấy chứ?”
Tống Tư Lai vừa gật đầu vừa lắc đầu.
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt khó nói thành lời.
“Nói chính xác thì… người ép buộc là chị.”
Trời sập rồi.
Tôi ép buộc Tống Tẫn Hàn yêu tôi.
Mười năm sau, rốt cuộc tôi cũng phát điên rồi sao?
Rõ ràng bây giờ gặp anh ấy tôi còn sợ chết khiếp.
Thấy tôi ngây người đứng đó, Tống Tư Lai cảm thông vỗ vai tôi.
“Lúc em biết chuyện này, suýt chút nữa là em đưa chị vào bệnh viện tâm thần rồi đấy.”
Tôi vẫn không thể chấp nhận được.
“Sao tôi lại có thể thích anh ấy chứ?”
Tôi lẩm bẩm một mình, vô cùng khó hiểu.
“Thích ai?”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói có phần quen thuộc.
Tôi và Tống Tư Lai đồng thời quay đầu lại.
Tống Tẫn Hàn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can.
2
Nếu là trước đây, thấy Tống Tẫn Hàn với vẻ mặt lạnh tanh như vậy, tôi đã sợ đến mức trốn sau lưng Tống Tư Lai rồi.
Nhưng hôm nay, sau khi biết được bao nhiêu thông tin kia.
Ngoài sợ hãi ra, trong lòng tôi còn có chút kích động thầm kín.
Tống Tẫn Hàn không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi, ánh mắt ẩn chứa bao nhiêu cảm xúc.
Cuối cùng, anh hai Tống Vân Sinh đứng bên cạnh anh ấy phá vỡ sự im lặng.
“Tiểu Sở của chúng ta cũng có người thích rồi sao?”
Anh ấy bước đến bên cạnh tôi, cười rồi đưa tay lên định xoa đầu tôi như trước đây.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tống Tư Lai đã nhanh như chớp lao tới, đưa đầu vào tay Tống Vân Sinh.
Tống Vân Sinh ngơ ngác.
Tống Tư Lai cứng ngắc giải thích: “Anh hai, nam nữ thụ thụ bất thân, anh cứ xoa đầu em đi.”
Tống Vân Sinh ngẩn người vài giây rồi bật cười.
“Thằng nhóc này, chẳng lẽ em thích Tiểu Sở thật hả? Sao lại có tính chiếm hữu cao như vậy?”
Lời vừa dứt.
Không biết có phải tôi ảo giác không, mà tôi cảm thấy không khí lạnh đi vài phần.
Tống Tư Lai càng thêm kinh hãi liếc nhìn Tống Tẫn Hàn, vội vàng lên tiếng.
“Không phải! Em không có!”
“Anh hai! Anh đừng hại em! Lời đồn đại liên quan đến tính mạng người ta thì không được nói bậy đâu ạ.”
Tống Vân Sinh bị phản ứng quá khích của cậu ta làm cho có chút khó hiểu.
“Hôm nay em uống nhầm thuốc à?”
Tống Tư Lai liếc xéo anh ấy một cái.
“Anh hai, sau này anh chắc chắn sẽ cảm ơn em.”
“Hôm nay em đã cứu anh một mạng đó.”
Tống Tẫn Hàn hoàn toàn bỏ qua hai người em trai, bước thẳng đến trước mặt tôi.
Tôi có chút không tự nhiên nắm chặt vạt áo, khẽ chào anh ấy.
“Ừm.”
Anh ấy đáp lại tôi, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Có người thích rồi sao?”
Tôi mím môi, đang nghĩ cách trả lời thì Tống Tư Lai đã lên tiếng giúp tôi giải vây.
“Không có! Cô ấy không có! Em và cô ấy đang đùa thôi mà.”
Tống Tẫn Hàn liếc nhìn cậu ta một cái, lạnh nhạt nói: “Anh hỏi em à?”
Một câu nói khiến Tống Tư Lai im bặt.
Cảm nhận được ánh mắt anh ấy lại hướng về phía mình, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, lắc đầu.
“Không có, em và Tống Tư Lai đang đùa thôi.”
Tôi cảm nhận rõ ràng anh ấy thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh ấy cười rồi xoa đầu tôi: “Ở lại ăn cơm cùng nhau nhé, anh xuống bếp.”
Nói xong, anh ấy cởi áo khoác rồi đi về phía nhà bếp.
Tống Vân Sinh nhìn Tống Tư Lai, giọng điệu có chút bất mãn.
“Sao em không nói với anh cả câu ‘nam nữ thụ thụ bất thân’?”
“Thế thì sao mà giống nhau được? Quan hệ của hai người họ là gì, quan hệ của hai người anh là gì?”
Tống Vân Sinh có chút không phục.