Chồng Ngốc Biết Làm Sao
Chương 1
1
Lời vừa thốt ra, tôi ngẩn người.
Cô thư ký cũng sững sờ.
Cô ta vội vàng nắm lấy tay Bùi Minh, cố gắng giơ miếng ngọc bội lên cho hắn xem.
“Không, không phải vậy, đây là anh mười lăm năm trước đích thân trao cho em mà.”
“Anh không nhớ sao? Em là Tiểu Mỹ Mỹ đây!”
Bùi Minh hất tay cô ta ra, vẻ mặt ghét bỏ:
“Cô là Tiểu Mỹ Mỹ, vậy tôi là Song Diện Quy chắc.”
Hắn nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội, nheo mắt lại:
“Cô nói, đây là tôi đích thân đưa cho cô?”
Cô thư ký gật đầu, nước mắt dần ngấn đầy khóe mi, yếu đuối như hoa lê ngậm sương.
“Năm đó ở trấn cổ Phong Độ, anh nói đây là tín vật định tình của chúng ta, bảo em giữ gìn cẩn thận, đợi lớn lên sẽ đến tìm em…”
“Vớ vẩn!”
Bùi Minh nổi trận lôi đình, giật mạnh lấy miếng ngọc bội giấu vào trong lòng:
“Mười lăm năm, cô có biết mười lăm năm này tôi sống thế nào không hả?”
“Bao nhiêu năm như vậy tôi vẫn luôn nhớ về miếng ngọc bội này, tôi đã bỏ ra tám triệu tệ đấu giá ở Pháp để mua về món đồ cổ này đấy, tôi ngày nào cũng đeo, ăn uống ngủ nghỉ cũng không nỡ rời tay, cô có biết năm đó tôi thích miếng ngọc bội này đến mức nào không hả?”
“Nói mất là mất, tôi còn tưởng là mình bất cẩn đánh rơi ở đâu, hóa ra là cô trộm!”
Một tràng chỉ trích như mưa như bão trút xuống đầu cô thư ký.
Chưa kịp để cô ta phản ứng lại, Bùi Minh đã xoay người nhào vào lòng tôi.
Người đàn ông cao mét tám tám, khóc lóc như một con heo hai tạ:
“Hu hu hu bà xã ơi, cô ta trộm đồ của anh, cô ta là kẻ trộm, kẻ trộm! Cô ta ăn hiếp anh, hu hu hu hu hu bà xã mau báo cảnh sát đi, bà xã giúp anh đánh cô ta đi!”
Hắn khóc đến thương tâm, như một con trâu già rống lên từng tiếng “mô mô”.
Thật là khiến người nghe đau lòng, kẻ thấy rơi lệ.
Tôi dỗ dành mãi cũng không nín.
Vắt hết sức lực, vừa hôn vừa ôm vừa dỗ, hắn vẫn cứ bĩu môi nói thêm lần nữa, thêm lần nữa.
Cái gã to xác này còn khỏe ghê gớm, từ chối hắn là y như rằng khóc, không khóc thì đòi hôn hít ôm ấp bế bổng lên cao, trong lòng tôi cứ vặn vẹo không ngừng, thật đúng là còn khó trị hơn cả heo nái ngày Tết.
Tức chết đi được.
Cô thư ký trợn tròn mắt, gần như không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Tôi nghe thấy tiếng cô ta gào thét trong lòng:
[Hệ thống, hệ thống, chuyện gì thế này? Tôi đã lấy ngọc bội ra rồi mà, tại sao Bùi Minh không có phản ứng gì vậy?]
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên: [Có lẽ là do nữ phụ độc ác đang ở bên cạnh nam chính, ảnh hưởng đến cốt truyện. Ký chủ có thể thử đuổi nữ phụ độc ác đi.]
Hai mắt cô thư ký sáng lên, lập tức tiến về phía tôi.
Cô ta nước mắt lưng tròng, giọng nói như sắp khóc:
“Tôi hiểu rồi… Bùi tổng, chắc chắn là vì có phu nhân ở đây nên anh mới đối xử với tôi như vậy, đúng không? Không sao, tôi không để ý đâu, chỉ cần phu nhân chịu chấp nhận tôi…”
Bùi Minh ngẩng đầu lên từ trong lòng tôi, ánh mắt tràn ngập sát khí, hắn tức giận đến mức môi cũng run rẩy:
“Hay cho cô, trộm ngọc bội của tôi thì thôi đi, bây giờ còn muốn cướp vợ tôi!”
Tôi: “?”
Hệ thống: “?”
Cô thư ký: “?”
Cô thư ký: “Tôi không có, tôi không có mà.”
Hắn ra lệnh một tiếng, đám bảo vệ dứt khoát lôi cô thư ký đang trên bờ vực sụp đổ ra khỏi tòa nhà văn phòng.
Trước khi đi, cô thư ký vẫn không cam tâm, để lại một câu nguyền rủa độc địa:
“Bùi Minh, anh không đi theo cốt truyện, anh sẽ hối hận đó!”
Bùi Minh lặng lẽ ôm lấy eo tôi, môi ghé sát vào tai tôi.
Môi hắn dán bên tai tôi, nhẹ nhàng nói:
“Thấy chưa, anh nói mà, là cô ta trộm đó, tức điên lên rồi, hi hi.”
Tôi: “….”
2
Tôi tên Giang Thu Địch, người bên cạnh đang ôm tôi cười ngây ngô này, là chồng tôi.
Thời đại học, chúng tôi quen nhau trong một cuộc thi toán học.
Tôi đứng nhất, hắn thứ hai.
Năm đó, trường có một suất học bổng trao đổi sinh viên, lãnh đạo nhà trường gợi ý ai thắng cuộc thi này thì cử người đó đi.
Bề ngoài tôi tỏ vẻ không hề để tâm đến cuộc thi này, chỉ tùy tiện đăng ký cho có lệ.
Thực tế là tôi đã thuê một căn nhà bên ngoài, học từ sáng đến tối, âm thầm “cuốn chết” tất cả mọi người.
Bạn cùng phòng thường nói tôi có một vẻ đẹp “giả chết giả sống”.
Cô ấy nói không sai, nếu “giả vờ ngầu” có cấp bậc, tôi chính là “vua giả vờ ngầu” trong truyền thuyết.
Dù sao thì từ khi nhập học đến giờ, tôi vẫn luôn duy trì một trạng thái tinh thần “tuyệt vời”.
Người lạ chớ lại gần, người quen càng tránh xa.
Tôi hơn người thứ hai một điểm, thành công giành được suất học bổng trao đổi sinh viên.
Khi đi làm thủ tục, ánh mắt của những vị lãnh đạo trường nhìn tôi đều rất kỳ lạ.
Sau này tôi mới biết, suất học bổng này vốn dĩ là dành riêng cho con trai của một vị hiệu trưởng, chỉ là không ngờ lại bị tôi “cướp” mất.
Tôi và Bùi Minh chưa từng gặp mặt, nhưng đã kết “oan gia”.
Lần đầu tiên thực sự gặp Bùi Minh, là vào mùa xuân năm thứ hai.
Tôi khẽ liếc mắt, nhìn con cún con đang chặn đường kêu “gâu gâu”, rồi dùng mũi giày nhẹ nhàng đẩy nó ra:
“Cún ngốc, tránh ra.”
Cún con theo mũi giày của tôi di chuyển đến bên mép cỏ, không chịu thua cắn chặt lấy mũi giày.
Thấy sắc mặt tôi càng lúc càng tệ, Bùi Minh vốn đang trốn dưới cống thoát nước đột nhiên mở nắp cống nhảy lên, vẫy tay với tôi:
“Bạn học, bạn làm vậy không được đâu, xem tôi này.”
Vừa nói, hắn vừa vỗ tay, vừa miệng phát ra âm thanh “chụt chụt chụt”:
“Cún con đừng sợ, anh là người tốt.”
Hắn bế cún con đến dưới chân tường, chẳng mấy chốc đã đợi được chó mẹ đến, sau đó chó mẹ liền ngậm con mình đi mất.
Có lẽ là nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, hắn chủ động nói với tôi rằng hắn đang chơi trốn tìm với bạn bè.
Tôi do dự hết lần này đến lần khác, vẫn không nhịn được hỏi hắn: