Công Lược Thái Tử Gia Cao Ngạo

Chương 5



"Cũng không phải là vấn đề áo sơ mi trắng, là tôi ghen tị với anh! Anh đẹp trai như vậy lại còn giàu có như vậy, mặc cái gì cũng làm bộ hết! Rất đáng ghét! Bây giờ anh lại còn khoe của khoe thân trước mặt tôi, càng ghét hơn!"

Anh ta ngẩn người.

Cuối cùng tôi cũng có cơ hội kéo dài khoảng cách với anh ta.

"Bởi vì bạn cùng phòng buổi tối thường xuyên làm ồn khiến tôi không ngủ được, ban ngày tôi còn phải đi làm thêm, nghỉ ngơi không đủ nên rất bực bội, mới dùng tài khoản ảo để trút giận, tôi biết làm như vậy là không đúng, tôi xin lỗi anh, xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."

Tôi trải bài rồi, đã lộ mặt nạ rồi, dứt khoát giải thích rõ ràng hết.

Sau đó trong phòng trở nên im lặng.

Anh ta nhìn tôi, không nói gì.

Bây giờ trong lòng tôi rất rối bời, vốn dĩ là người không có giao điểm, bây giờ lại dính líu đến nhau, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết, trở lại như cũ.

Ngày mai còn phải vội vàng đi làm thêm.

Vừa định rời đi, đã bị anh ta giơ tay ngang chặn lại.

Tôi bực bội: "Làm gì?"

Chu Tứ Cẩn lấy ra mấy tấm thẻ ngân hàng, "Tôi quả thật có rất nhiều tiền."

Những tấm thẻ ngân hàng trong tay anh ta dưới ánh đèn chùm pha lê, lấp lánh sáng.

Anh ta đang sỉ nhục tôi sao?

Đã nói là ghét nhất cái loại người khoe của làm bộ rồi!

"Cô đã từng nói tại sao tiền của tôi không thể là của cô."

Giọng Chu Tứ Cẩn khàn khàn: "Làm bạn gái tôi, những thứ này đều là của cô."

"Cái gì?"

"Tôi đã nói, bạn gái tôi có thể thoải mái tiêu tiền của tôi."

"Nhưng tôi không thích cái kiểu mèo vờn chuột này."

"Nếu đồng ý thì nói ngay đi."

Một giây, hai giây.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Chu Tứ Cẩn, phản chiếu vẻ kinh ngạc của tôi.

Thấy tôi không động đậy.

Anh ta nhét thẻ vào tay tôi.

"Cô thắng rồi, tôi đồng ý theo đuổi cô."

"Cầm rồi thì không được hối hận."

9

Chỉ có kẻ ngốc mới hối hận!

Tôi chỉ là chưa kịp phản ứng lại.

Chuyện tốt tày trời như vậy mà cũng có thể rơi xuống đầu tôi.

Tôi sờ sờ mấy tấm thẻ ngân hàng trong tay, bỏ vào túi còn sợ bị mất.

Có số tiền này rồi, không cần phải làm thêm mấy việc một ngày nữa.

Bây giờ tôi hận không thể lập tức chạy ra cổng trường, mua một suất bánh cuốn chả lụa xa hoa.

Thêm trứng thêm xúc xích, loại đắt nhất!

Chu Tứ Cẩn thấy nụ cười trên mặt tôi, ngẩn ra một chút, đôi mày vốn lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn.

"Thì ra em cười lên đẹp như vậy."

Tôi: "Không phải mỗi ngày vì kiếm tiền làm thêm mà dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, em cười không vui mới lạ."

Anh ta nhếch mép, "Ừ, bạn gái nói đúng, vậy tối nay chúng ta đều có thể ngủ ngon giấc rồi."

"Chúng ta?"

Tôi nhìn anh ta lấy ra một đôi dép lê đưa cho tôi xỏ vào.

Anh ta không phải chỉ muốn tôi ở lại đây qua đêm đó chứ.

Tôi theo phản xạ nói tối nay phải về ký túc xá.

Anh ta nhướng mày: "Xem mấy giờ rồi."

Tôi nhìn điện thoại, mới phát hiện đã mười một giờ tối rồi.

Vậy tối nay……

"Ngủ ở đây."

Anh ta cười: "Không phải chê ký túc xá ồn ào sao, vừa hay, chỗ anh yên tĩnh."

"Nếu muốn buổi tối tiếp tục quấy rối anh cũng được, lần này có thể đối diện nhau."

Thấy tôi căng thẳng, anh ta cong môi, lại nhẹ nhàng bổ sung:

"Làm gì cũng được."

Quả nhiên trên đời không có bữa trưa miễn phí.

Nhưng cũng không thiệt thòi, mặt và dáng người của Chu Tứ Cẩn, nhìn thế nào cũng thấy tôi lời rồi.

Cầm tiền rồi, tôi chủ động một chút.

Kiễng chân hôn lên má anh ta.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh ta, tôi lại hôn lên má bên kia.

Yết hầu anh ta khẽ động, ánh mắt vừa rồi còn trêu chọc đã thay đổi.

Dần dần trở nên trầm xuống, tối đi.

Giống như một con thú dữ thực sự đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Tôi chưa từng yêu đương, không biết tiếp theo phải làm gì.

Tôi nắm lấy tay anh ta.

Tay anh ta rất dài, da rất đẹp, không giống như tôi mỗi ngày đi làm thêm, ngón tay chai sạn hơn nhiều.

Anh ta lười biếng cười: "Nào có ai hôn xong rồi mới nắm tay."

Anh ta hất cằm: "Hôn đây này."

Tôi hôn qua, anh ta đột nhiên cúi đầu xuống vài phần.

Vừa hay chạm vào môi anh ta.

Mềm mại, mát lạnh, giống như thạch rau câu tôi ăn hồi bé.

Tôi theo phản xạ cắn nhẹ một cái.

Người đàn ông khẽ rên một tiếng: "Cũng biết đấy chứ."

Hormone mạnh mẽ của anh ta bao vây lấy tôi.

Đây là lần đầu tiên tim tôi đập nhanh như vậy.

Cảm nhận được sự xâm nhập của anh ta, tôi trợn tròn mắt, mím chặt môi.

Giọng anh ta khàn khàn: "Ngoan, há miệng ra."

"Dạy em cách hôn."

Tôi không biết hôn nhau lại hôn một hai tiếng đồng hồ.

Đến khi môi tôi tê rần, anh ta vẫn không biết mệt mỏi.

Càng rõ ràng hơn là sự thay đổi trên cơ thể anh ta.

Tôi xấu hổ nhảy ra khỏi người anh ta.

Anh ta liếm môi: "Xin lỗi, làm em sợ rồi."

Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

Lúc vừa hôn sao không thấy nói như vậy.

Quả nhiên giả tạo! Háo sắc!

Lát sau anh ta lại hôn lên.

Ngay khi tôi tưởng rằng tối nay thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh ta kịp thời dừng lại.

Tôi bị hôn đến ướt cả mắt.

Yết hầu anh ta khẽ động, giọng nói tiếc nuối: "Nhà không có áo mưa."

"Bài học hôm nay đến đây thôi, vừa rồi dạy em, học được chưa, ừ?"

Nghe giọng điệu trêu chọc hững hờ của anh ta.

Mặt tôi đỏ bừng, trực tiếp cắn anh ta một cái: "Ghét anh."

Anh ta hít một hơi, cười rồi lại mổ nhẹ vào khóe môi tôi.

Đêm đó chúng tôi không có chuyện gì xảy ra.

Tôi ngủ ở phòng ngủ chính.

Anh ta sang phòng ngủ bên cạnh.

Ngoài cửa sổ trăng rất tròn, sao rất nhiều.

Cùng với tiếng nước chảy róc rách lâu dài từ phòng tắm bên cạnh, tôi chìm vào giấc ngủ.

10

Ngày hôm sau về ký túc xá.

Cô nàng nhà giàu và mấy cô bạn cùng phòng khác mắt lộ vẻ không thể tin được.

Đặc biệt là cô nàng nhà giàu, cô ta đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới.

"Sở Hân, tôi thật sự đã đánh giá thấp cô rồi, bình thường không nói gì, không ngờ sau lưng lại có nhiều thủ đoạn như vậy."

"Nhưng mà, cái vị thái tử gia kia không dễ bị lừa gạt như cô nghĩ đâu, bây giờ quen được anh ta, chỉ là cô gặp may thôi."

Tôi đối với giọng điệu khinh miệt của cô ta làm như không nghe thấy.

Gặp may sao? Tôi không nghĩ vậy.

So với việc gây được hứng thú cho thái tử gia, tôi càng muốn một gia đình ấm áp và tràn đầy tình yêu thương như cô nàng nhà giàu kia.

Không cần phải gánh vác trách nhiệm từ sớm, và không ngừng làm thêm để trả nợ.

Công việc làm thêm ở quán cà phê còn lại một ngày.

Nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn đến.

Mấy nhân viên cũ ở quán cà phê thấy tôi đến, lại bắt đầu sai bảo tôi không ngừng.

Có một nhân viên làm vỡ đồ, quen tay đổ lỗi cho tôi.

Lần này tôi không nhịn nữa.

Nhân viên cũ trừng mắt nhìn tôi: "Còn muốn tiếp tục làm ở đây nữa không!"

Tôi trực tiếp hất tay: "Không làm thì không làm."

Có tiền rồi tôi còn chịu cái loại bực tức này làm gì?

Còn tiện tay ném mạnh mấy bộ đồ dùng khác xuống đất.

"Chỉ là mấy cái ly thôi, vỡ thì sao chứ."

Lần này, tôi phát điên một cách đen tối trước mặt bọn họ.

Trong ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của bọn họ, tôi bước ra khỏi cửa hàng.

Sướng!

Nếu có gương, chắc chắn sẽ soi thấy khuôn mặt đắc ý của kẻ tiểu nhân như tôi.

Đã sớm muốn làm như vậy rồi.

Tôi cảm thấy bây giờ không khí cũng trong lành hơn.

Điện thoại rung lên, tưởng là ông chủ quán nhắn tin tìm tôi đòi bồi thường.

Chương trước Chương tiếp
Loading...