Đời Tư Lên Hot Search

Chương 5



Giang Vân Độ gật đầu đồng ý.

"Tiểu Cố, hai chúng ta thay phiên nhau cõng Tiểu Duật, chị Hứa liên hệ với tổ chương trình để ứng cứu."

"Được, chỉ còn cách này thôi."

Trì Hòa Vũ đột nhiên kêu lên, vẻ mặt hoảng sợ.

"Môi cậu ấy lại tím hơn rồi, còn cứu được không?"

"Im miệng."

Cố Dịch Thừa không khách khí trừng mắt nhìn Trì Hòa Vũ, trong đáy mắt ẩn chứa sự tức giận.

Anh ta nóng lòng không chịu nổi, cõng Tiêu Duật Bạch dưới đất lên rồi bước ra ngoài.

Giang Vân Độ và Hứa Lan Nhân đi theo.

Phương Trúc Thanh đi được vài bước, phát hiện Trì Hòa Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ run rẩy.

"Cô không đi sao?"

Trì Hòa Vũ nín khóc, chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt ửng đỏ.

"Tôi không cố ý trù ẻo cậu ấy, A Thừa sẽ không vì chuyện này mà ghét tôi chứ!"

Phương Trúc Thanh: "......"

Thật là xui xẻo.

Mắt thì to mà chẳng thấy gì.

Đến nước này rồi còn lôi cái đầu óc yêu đương của cô ra khoe khoang.

Bình luận trực tiếp nổ tung.

[Tổ chương trình cứ trơ mắt nhìn Tiểu Duật ăn quả độc, không nhắc nhở sao?]

[Tổ chương trình bây giờ vì rating mà thật sự có thể làm bất cứ điều gì.]

[Khóc khóc khóc, khóc có giải quyết được vấn đề không? Người ta sắp đi xa rồi, còn không mau đuổi theo, đến lúc lạc đường lại trách anh Cố không chăm sóc tốt cho cô ta.]

[Tiểu Vũ nhà chúng tôi thẳng thắn, lại không cố ý trù ẻo cậu ấy, cái tên họ Cố quá đáng thật.]

[Nói năng không suy nghĩ, không thấy người ta đang lo lắng sốt ruột sao, còn cứ cố tình đâm đầu vào họng súng người ta.]

[Ai spoil một chút đi, quan hệ giữa Cố và Tiêu là gì vậy? Không ai ra giải thích thì tôi tung tin đồn đấy!]

[Mọi người bình tĩnh nào, đừng làm ảnh hưởng đến anh nhà, chị Tống đang trên đường đến rồi.]

Đạo diễn Kim đang xem trực tiếp ở khu cắm trại như ngồi trên đống lửa, cả người bồn chồn không yên.

Tiêu Duật Bạch là con cưng của cả hai nhà Cố và Tiêu, nếu cậu ta thật sự xảy ra chuyện gì, hậu quả không phải là đạo diễn Kim có thể gánh nổi.

Đạo diễn Kim cầm bộ đàm, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào lộ trình di chuyển của Tống Tinh Dư.

"Tiểu Tống, đi về bên trái đi, họ đi về bên trái rồi."

"Ôi trời ơi, sốt ruột chết mất, cô nghe thấy tôi nói không? Đi về bên trái, cô đi ngược hướng rồi."

"Xong rồi xong rồi, nếu cậu Tiêu xảy ra chuyện gì, cả tổ chương trình chúng ta đều xong đời."

Tôi xoa xoa đôi tai bị ồn ào đến đau nhức.

"Tôi không có đi lung tung."

Đạo diễn Kim lập tức im lặng.

Tôi thoăn thoắt leo lên cây, lấy ống nhòm ra.

Sau khi xác nhận lộ trình, tôi kéo căng dây leo, mượn lực đu về phía các khách mời.

10

Đúng lúc các khách mời chạy đến mướt mồ hôi, tôi từ trên trời giáng xuống.

Ánh mắt Cố Dịch Thừa như nhìn thấy hy vọng.

Anh ta vội vàng đặt Tiêu Duật Bạch nằm xuống đất.

"Cô tìm được thảo dược chưa?"

Tôi móc thảo dược từ trong túi ra.

Cố Dịch Thừa thở phào nhẹ nhõm.

Tôi liếc nhìn Tiêu Duật Bạch sắc mặt tím tái, lười so đo với Cố Dịch Thừa chuyện anh ta bỏ đi không lời từ biệt.

Tôi nhét thảo dược vào tay Cố Dịch Thừa.

"Nghiền nát rồi đút cho cậu ta ăn."

Cố Dịch Thừa nhận lấy thảo dược, tìm khắp nơi cũng không thấy vật gì có thể nghiền nát thảo dược.

Anh ta không nghĩ ngợi gì liền định nhét thảo dược vào miệng.

Tôi vội vàng ngăn anh ta lại.

"Loại thảo dược này anh không nhai được đâu."

Cố Dịch Thừa lo lắng nhìn tôi.

"Sẽ nôn."

"Vậy phải làm sao?"

Chút bản lĩnh này mà cũng dám đến nơi hoang dã cầu sinh?

Tôi lấy lại thảo dược, đi đến bên cạnh Tiêu Duật Bạch.

Điều kiện có hạn, tôi chỉ có thể rửa sạch thảo dược rồi nhét vào chai nước khoáng, sau đó cho thêm một viên đá vào lắc mạnh.

Hồi đó, kem bánh sinh nhật cho bố tôi cũng là do tôi tự tay lắc bằng chai nước khoáng đấy.

Lắc chút nước cốt thảo dược đối với tôi chẳng là gì.

Vài phút sau, tôi đổ nước cốt thảo dược vào miệng Tiêu Duật Bạch.

Sau khi đút thuốc xong, tôi nhìn đồng hồ trên tay.

"Đợi năm phút."

Loại thảo dược này có tác dụng gây nôn, mà dược tính lại cực kỳ tốt.

Cái thằng nhóc xui xẻo này, xem sau này còn dám ăn bậy bạ đồ trong rừng nữa không.

Các khách mời vừa quan sát sắc mặt Tiêu Duật Bạch, vừa nhìn chằm chằm vào tôi.

Họ nghĩ tôi không có năng lực nhưng lại dám đảm nhận việc lớn, sợ tôi đụng đâu vỡ đó.

Nếu Tiêu Duật Bạch không cứu được, người chịu trách nhiệm chính là tôi.

Không sao cả, tiền bạc sòng phẳng là được.

Đạo diễn Kim vừa nãy đã bỏ ra hai triệu để tôi ra tay cứu cậu ta rồi!

Mấy cây thảo dược đổi lấy hai triệu, lời to.

Các khách mời đứng đó sốt ruột.

Tôi thảnh thơi tìm vài hòn đá xếp thành một cái bếp lò tạm bợ.

Tôi lấy từ trong ba lô ra một cái nồi, một chai nước và một gói mì tôm.

Nhặt vài cành củi khô, bắc nồi đun nước.

Phương Trúc Thanh vẻ mặt kinh ngạc.

"Sao cô lại có mì tôm, đạo diễn không cho mang mà?"

"Đạo diễn không cho mang... nhưng anh ta không nói trong rừng không có mà!"

Tôi chỉ tay lên thân cây, trước mặt các khách mời leo lên cây lấy xuống gói vật tư giấu trên cây, còn tiện tay sờ được hai quả trứng chim.

Các khách mời nhìn nhau ngơ ngác.

Trước khi bắt đầu phát sóng, đạo diễn đã tuyên bố quy tắc là mỗi người chỉ được chọn ba món đồ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...