Đừng Đụng Vào Con Tôi
Chương 1
1
Sau sinh, bà mẹ chồng giường bên cứ ngồi mãi bên cạnh tôi, vẻ mặt hân hoan ngắm nghía đứa bé trong lòng tôi.
"Con trai cô kháu khỉnh thật đấy, nhìn có vẻ cứng cáp hơn con bé nhà tôi."
Tôi mỉm cười, khẽ chạm tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
"Con trai mạnh mẽ, con gái dịu dàng, đều tốt cả."
"Tốt gì mà tốt, con trai mới là nhất, sinh ra đã có c u, còn nối dõi tông đường được, con gái chỉ là đồ tốn tiền, nuôi lớn rồi cũng là người ngoài họ."
Nghe bà ta nói vậy, sắc mặt cô con dâu vừa sinh xong của bà ta tái mét.
Tôi vội vàng đỡ lời: "Chỉ cần con cái thành tài thì con trai hay con gái đều như nhau cả, xã hội bây giờ trọng nữ khinh nam ấy chứ, con gái mới tình cảm."
Nghe vậy, bà ta bĩu môi.
"Đấy là mấy người không có con trai nói thế thôi, ai mà chẳng muốn có con trai? Con trai mới là người nhà! Chứ không có cháu đích tôn thì tôi còn mặt mũi nào nhìn mặt tổ tiên."
Nói xong, bà ta liếc xéo cô con dâu.
"Đồ vô dụng, đẻ con cũng không xong, m ổ ra vẫn là đồ con gái tốn tiền, lần này thì hay rồi, hai năm nữa đừng hòng mà đẻ được!"
Nói rồi, bà ta quệt mũi, chìa bàn tay cáu bẩn ra định bế con trai tôi.
"Nào, bà bế nào, cho mẹ con nghỉ ngơi, tiện thể bà cũng được biết cảm giác bế cháu đích tôn là thế nào!"
Thấy vậy, tôi vội vàng né tránh.
"Dạ thôi bác ạ, cháu nó đòi b ú, để con tự lo được rồi."
Tôi vừa nói xong, bà ta vẫn không hề lay chuyển, vẫn giữ vẻ mặt thích thú đến lạ kỳ.
Ngắm nghía một hồi, bà ta ghé sát lại gần tôi rồi đột nhiên hỏi: "Cô gái này, hay là tôi đổi con bé nhà tôi lấy thằng c u của cô nhé? Tôi thấy thằng bé này hợp mắt tôi lắm, mình đổi cho nhau đi, cô cũng chẳng thiệt đâu."
Tôi ngẩn người một lát, sau đó kinh hãi từ chối: "Đương nhiên là không được rồi ạ! Đây là con tôi, tôi đã đánh đổi cả m ạ n g sống để sinh ra nó, sao tôi có thể đổi chứ!"
"Tôi cho cô tiền, hai vạn, hai vạn tệ thế là được chứ gì?"
Bà ta luyến tiếc nhìn con trai tôi, tay nắm chặt lấy góc chăn của thằng bé.
"Không bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán!"
Tôi lập tức quay người đi, ôm chặt con trai vào lòng.
Bà ta còn muốn đưa tay ra, tôi liền giơ tay ngăn lại.
Thấy vậy, sắc mặt bà ta biến đổi, người xiêu vẹo rồi ngồi phịch xuống đất, ăn vạ:
"Ôi giời ơi, nghiệp chướng ơi là nghiệp chướng, không có thằng chống gậy, nhà họ Trần tuyệt tự mất thôi! Cô khinh thường dân nhà quê chúng tôi, nhất định phải vắt kiệt xương tủy của tôi cô mới chịu hay sao?"
"Bác... bác đừng có ăn nói lung tung!"
"Tôi ăn nói lung tung á? Mọi người mau lại đây mà xem xét cho tôi cái lẽ này đi, nó ỷ mình đẻ được thằng c u mà hét giá trên trời, hai vạn tệ cũng không bán, nhất định phải vắt đến giọt m á u cuối cùng của cái thân già này nó mới buông tha, trên đời này sao lại có người đ ộ c á c đến thế cơ chứ!"
Nghe những lời đó, tôi tức đến đỏ mặt.
"Tôi chưa bao giờ nói sẽ bán con trai mình cả, đây là xã hội pháp trị, bác làm như vậy là phạm pháp đấy!"
Lời tôi vừa dứt, con trai của bà lão đi tới, xoa xoa tay nói: "Nếu cô thấy một đứa lỗ quá thì tôi cho cô hai đứa cũng được, nhà tôi còn một đứa nữa, mới một tuổi, còn chưa biết mặt ai."
Nhìn hắn, tôi chỉ cảm thấy tam quan của mình như bị n ổ tung.
Rõ ràng tuổi tác trông cũng xấp xỉ tôi, vậy mà lại cổ hủ đến thế sao?
"Không bán cũng không đổi! Mấy người bớt nhòm ngó con tôi đi!"
2
Nghe thấy tiếng hét của tôi, bà mẹ chồng tôi đi lấy nước vội vàng chạy về.
"Đình Đình, sao thế con? Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy bà, tôi mềm nhũn cả người, vội vàng nhét đứa bé vào lòng bà.
"Họ muốn mua con mình."
Vừa nói ra câu này, tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau sinh, cơ thể tôi vốn đã suy nhược, giờ lại bị họ dọa cho một phen, người đã không chịu nổi nữa rồi.
Nghe vậy, sắc mặt mẹ chồng tôi trắng bệch, ôm chặt lấy đứa bé.
Có lẽ vì ôm quá chặt, đứa bé đang ngủ say bị đánh thức, oa oa khóc lớn.
Thấy đứa bé khóc, bà già yêu quái kia ngược lại không vui.
"Bà xem bà kìa, đến cháu cũng không biết dỗ, mau đưa cho tôi, để tôi dỗ."
Bà già yêu quái lồm cồm bò dậy, lao thẳng về phía mẹ chồng tôi.
Mẹ chồng tôi vội vàng lùi lại, vừa vặn đụng phải chiếc xe nôi của nhà họ.
Thế là cả hai đứa bé đều khóc ré lên.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, một đứa con gái tốn tiền cũng dám khóc! Nếu không phải tại mày, tao có mất toi hai vạn tệ không hả?"
Vừa nói, bà ta lại bế đứa bé nhét vào lòng mẹ chồng tôi!
"Biến xéo đi cái đồ con gái tốn tiền, trả cháu trai tôi đây."
Bà ta vừa dứt lời, con trai bà ta cũng sán lại gần.
"Cô ơi, đứa bé ở nhà với hai vạn tệ ngày mai cháu đưa cô, cô đưa trước thằng cu này cho cháu đi."
Thấy họ định động tay bế con, tôi vội vàng hét lớn: "Mấy người không hiểu tiếng người hay sao? Chúng tôi không bán cũng không đổi! Chồng ơi! Chồng ơi anh mau lại đây!"
Tôi hét lên thất thanh, chồng tôi đi mua bữa sáng như một cơn gió chạy về.
Thấy có người muốn động vào con trai mình, anh nhanh chóng xông lên, vững chắc che chắn mẹ và con trai sau lưng.
"Tôi xem ai dám động vào một sợi tóc của nó thử xem!"
Anh cao 1m86, nặng 180 cân đứng đó, hai mẹ con kia lập tức co rúm lại.
"Cậu trai trẻ, chúng tôi không có động vào, chúng tôi đang thương lượng với vợ anh đây, chúng tôi dùng hai đứa con gái cộng thêm hai vạn tệ để đổi lấy thằng cu trên tay mẹ anh, các anh lời to đấy!"
"Đúng đúng đúng, vợ anh chẳng phải đã nói rồi sao? Bây giờ người ta trọng nữ khinh nam, các anh một lúc có hai cô con gái cộng thêm hai vạn tệ tiền sữa, đây chẳng phải là món hời quá lớn còn gì!"
Nghe hai người nói, mắt chồng tôi như muốn tóe lửa!
"Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám mua bán người, mấy người điên rồi có phải không!"
"Cậu trai trẻ, ý anh tôi hiểu, tôi hiểu, anh cứ đưa thằng bé cho tôi, chúng ta đổi riêng là được."
Thấy bà ta lại định đưa tay ra, chồng tôi giơ thẳng nắm đấm lên.
"Không hiểu tiếng người à? Chúng tôi không đổi cũng không bán! Mấy người là mù luật, chứ chúng tôi thì không, dám động vào con tôi một lần nữa thì coi chừng tôi báo cảnh sát!"
Nói xong, chồng tôi trừng mắt nhìn bố của bé gái.
"Trông nom mẹ anh cho cẩn thận, nếu bà ta dám động vào một sợi tóc của con tôi, coi chừng tôi đánh anh sứt răng!"
Người đàn ông run rẩy cả người, rụt cổ lại không dám động đậy, nhưng ánh mắt hai người vẫn không ngừng dán vào con trai tôi.
Chồng tôi chắn tầm mắt của hai người, quay sang nói với mẹ: "Mẹ, đi hỏi xem có đổi được phòng không, thêm tiền cũng đổi!"
Mẹ chồng tôi đáp lời, đặt đứa bé bên cạnh tôi, thấy tôi ôm chặt con, bà mới vội vã rời đi.
3
Có chồng trấn giữ, hai mẹ con kia có vẻ an phận hơn.