Hồng Nhan Lực Bạt Sơn Hà

Chương 1



1

Tên ta là Vương Đại Chùy, một mỹ nhân nhỏ nhắn xinh xắn.

Dưỡng phụ ngay lần đầu tiên trông thấy ta đã kinh diễm thốt lên, lập tức móc tiền mua ta từ tay cha ruột.

Một canh giờ sau, dưỡng phụ hối hận.

Khi ta đánh xe ngựa cho ông, chỉ một roi quất xuống, chân ông đã gãy lìa.

Khi ông quay lại tìm cha ta để đòi trả hàng, cả nhà cha ta đã dọn đi biệt tích.

Dưỡng phụ nuôi ta suốt năm năm, ta ăn sạch sành sanh gia sản của ông.

May thay, năm ta cập kê, ông lập tức tìm được mối tốt, không chần chừ đem ta nhét vào phủ Cửu vương gia.

“Hắn giàu, con ăn mười thùng cơm một bữa cũng không lo đói.”

Dưỡng phụ đã sớm quên mất lý do mua mỹ nhân về, chỉ mong chóng đẩy ta đi để thoát cảnh khuynh gia bại sản vì ta.

Chỉ cần có cơm ăn, ta mãn nguyện cả đời. Vì thế, ta hớn hở bước vào phủ Cửu vương gia.

Tuy chưa gặp được vương gia trong đêm đầu tiên, nhưng ta thực sự đã ăn một bữa no nê. Dưỡng phụ không gạt ta, ông là người tốt!

Không ngờ được rằng, sáng hôm sau, Cửu vương gia bị bắt giam vào thiên lao vì tội mưu phản. Mà ta – nữ nhân duy nhất của hắn – cũng bị tống vào cùng.

Trong ngục tối âm u, ta lần đầu gặp được Cửu vương gia – người mà thiên hạ đồn rằng thân thể yếu ớt mong manh.

Hắn có dung mạo rất tuấn mỹ. Đây là lần đầu tiên ta thấy một người còn đẹp hơn cả ta.

Cửu vương gia lúc này mới biết đến sự tồn tại của ta. Hắn nhấp một ngụm trà, nhàn nhã hỏi:

“Ngươi chính là mỹ nhân mà Từ đại nhân đưa tới?”

Ta gật đầu, nghiêm túc hỏi câu mà ta đã kìm nén bấy lâu:

“Vương gia, bao giờ mới đến bữa ăn?”

Sáng sớm đã bị tống vào đây, giờ đã qua giờ ngọ, ta đói muốn xỉu rồi.

Ta có thể không có gì, nhưng tuyệt đối không thể thiếu cơm ăn!

Cửu vương gia sững người, nhướng mày: “Ngươi biết vào đây có nghĩa là gì không?”

Ta gật đầu, lại lặp lại câu hỏi.

Dù có bị chém đầu, cũng phải cho người ta ăn bữa cuối chứ?

“Nghe nói bữa cơm đoạn đầu phong phú lắm, khi nào mới dọn ra?”

Khóe miệng Cửu vương gia giật giật, hắn nhắm mắt không buồn để ý tới ta.

Chắc hắn cũng bó tay, dù gì hắn cũng là phạm nhân, không sai bảo ai được.

Hắn không đáng tin, ta chỉ có thể tự tìm cách.

“Này, đại ca, đã qua giờ cơm rồi, sao còn chưa mang thức ăn vào?”

Ngục tốt sửng sốt nhìn ta, ném cho ta hai cái màn thầu khô cứng.

Ta vốn định giữ cả hai để ăn, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nhường một cái cho Cửu vương gia.

Một cái màn thầu chẳng đủ dính răng, hắn lại đưa phần của mình cho ta. Nhưng ta ăn xong vẫn đói.

Nửa đêm, ta vừa khóc vừa hỏi:

“Vương gia, người có muốn vượt ngục không? Ta muốn ăn giò heo ở tiệm Trương Ký, giờ đi chắc còn kịp.”

Cửu vương gia mở mắt, xoa đầu ta, thở dài:

“Đói đến mức hồ đồ rồi sao? Thiên lao kiên cố, ngươi có mọc cánh cũng khó thoát.”

Ta nhìn quanh, đánh giá thiên lao, lại xác nhận thêm lần nữa:

“Vương gia, người thực sự không muốn trốn sao?”

Hắn mất kiên nhẫn:

“Ngủ đi, đừng làm phiền bổn vương.”

ẦM—

Ta vung nắm đấm, đấm vỡ một mảng tường.

Cửu vương gia trừng mắt nhìn, chỉ thấy bức tường trước mặt hắn sụp xuống một nửa.

Trong làn khói bụi mịt mù, ta vác hắn lên vai, xông thẳng ra ngoài.

Phía sau lưng, thiên lao đổ ầm ầm, biến thành đống gạch vụn.

Giữa cơn hỗn loạn, Cửu vương gia nắm chặt vai ta, gấp gáp nói:

“Tiệm Trương Ký ở hướng Đông!”

2

Sau khi ăn xong món chân giò, ta cảm thấy mỹ mãn vô cùng.

Nhưng ngay lúc ấy, chợt nghe thanh âm trầm tĩnh của Cửu vương gia cất lên:
“Bước tiếp theo, ngươi định làm gì?”

Ta ngẩn người. Làm gì ư? Ta nào có nghĩ xa đến thế, ta chỉ muốn ra ngoài ăn chân giò thôi mà.

“Vậy tức là, ngươi chẳng hề có kế hoạch gì, chỉ đơn thuần mang bổn vương vượt ngục?”

Ta thành thật gật đầu:
“Ta chỉ là quá đói bụng… Không thì, chi bằng chúng ta mua thêm mấy cái chân giò, rồi quay lại ngục giam?”

Cửu vương gia cười lạnh, ánh mắt đầy ý vị thâm sâu:
“Ngươi nghĩ kỹ chưa? Trở lại đó, chờ đến khi ăn hết chân giò, chẳng lẽ lại tiếp tục chịu cảnh bụng đói?”

Ta nghĩ lại, thấy ngục giam tuyệt không thể quay về được. Dù chết cũng phải làm một kẻ chết no. Nhưng hiện tại, ta cũng chẳng biết đi đâu.

Sau một hồi ngồi xổm bên vệ đường, vò đầu suy nghĩ, ta bèn cõng theo Cửu vương gia, tìm đến nhà dưỡng phụ.

Dưỡng phụ của ta là quan lục phẩm, bổng lộc chẳng được là bao. Ông vốn từng thành thân, song phu nhân lại bạc mệnh mất sớm, thành thử đến nay vẫn cô độc một mình, trong nhà ngay cả một người hầu cũng không có.

Cửa mở ra, trông thấy ông, lòng ta bỗng chốc nóng bừng, đôi mắt cũng đỏ hoe, nghẹn ngào thốt lên:
“Cha! Nữ nhi nhớ người quá!”

Chẳng ngờ dưỡng phụ so với ta còn cảm động hơn, nước mắt lã chã rơi ngay tại chỗ.
“Gả… Gả ra ngoài rồi, sao có lý nào nửa đêm lại về nhà? Như vậy không hợp lễ nghi. Hay là hai vị cứ đi dạo phố trước đi, chờ trời sáng hẵng quay lại?”

Cửu vương gia khẽ bật cười.

Dưỡng phụ vội vã định đóng cửa, ta nhanh tay giữ lại, nghiêm túc bảo:
“Cha à, chúng ta không cần để tâm mấy thứ lễ tiết ấy đâu. Chẳng phải người vẫn bảo quy củ nhiều quá thì thành ra cổ hủ hay sao?”

Dứt lời, ta liền cõng vương gia bước vào trong.

Dưỡng phụ đứng lặng nơi ngưỡng cửa, toàn thân run lên bần bật:
“Cửu… Cửu vương gia, ngay cả ngài cũng không giữ quy củ một chút sao?”

Chương tiếp
Loading...