Kế Hoạch Chinh Phục Chú Nhỏ Khó Ưa
Chương 1
1
“Nóng quá... chú ơi... cháu nóng quá.”
Mắt tôi mơ màng, mềm nhũn ngã vào lòng Tạ Thanh Hành.
Bên cổ anh ta, tôi phả ra một hơi nóng mang hương đào.
Răng tôi vừa được đánh sạch sẽ trước khi trở về.
Đúng vậy, tất cả đều nằm trong kế hoạch tỉ mỉ của tôi.
Tôi – Tần Tử Bội, tối nay nhất định phải hạ gục Tạ Thanh Hành.
Cơ thể Tạ Thanh Hành khựng lại trong giây lát.
Một tay anh ta vô thức ôm lấy eo tôi, tay còn lại.
Anh ta rút điện thoại ra.
Anh ta gọi cho tài xế.
“Cô chủ hôm nay đi đâu?”
Đầu dây bên kia, tài xế cẩn thận đáp: “Cô Tần hôm nay cùng bạn bè đến hộp đêm.”
Quả là một kế hoạch hoàn hảo!
Đến hộp đêm chơi, chẳng may bị người ta giở trò, uống nhầm thứ đồ uống có bỏ thêm thuốc.
Bây giờ thuốc đã phát tác, cả căn biệt thự chỉ có một mình anh ta là đàn ông, sao anh ta có thể nhẫn tâm làm ngơ?
Một khi anh ta ra tay giúp đỡ, tôi sẽ lập tức bắt anh ta chịu trách nhiệm!
2
“Bội Bội.” Tạ Thanh Hành bế xốc tôi lên.
Đến rồi đúng không? Đến rồi đúng không? Mọi chuyện quả nhiên diễn ra đúng như tôi dự đoán.
Lần này thì ai còn so sánh được anh ta với Einstein nữa!
Nhưng ngay giây phút sau, lời anh ta nói khiến tôi như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu đến chân:
“Bội Bội đừng sợ, chú đưa cháu đến bệnh viện ngay.”
“Hả???”
Anh ta có bị làm sao không vậy?
Giờ này mà anh ta đòi đưa tôi đến bệnh viện á?
Tôi bày ra bao nhiêu chuyện chẳng lẽ chỉ để vào bệnh viện thôi sao?
“Tại sao phải đến bệnh viện? Cháu có ốm đau gì đâu, cháu không muốn đi!”
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, như sợ anh ta không nghe rõ: “vô tình” áp sát người: “hờ hững” chạm môi vào anh ta.
Trong thoáng chốc môi chạm môi, tôi khẽ thì thầm:
“Chú mát quá, thoải mái thật.”
Nếu trước đó chỉ là diễn kịch, thì câu này quả thật là lời từ đáy lòng.
Để màn kịch diễn ra trót lọt, tôi đã thực sự uống một loại thuốc.
Không biết tên Hứa Chương kia kiếm đâu ra thứ thuốc này? Sao lại có tác dụng... mạnh đến thế!
Tôi cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt cháy, còn Tạ Thanh Hành là tảng băng duy nhất có thể dập tắt ngọn lửa này.
Tạ Thanh Hành vẫn im lặng, lòng tôi nóng như lửa đốt, gần như mất hết lý trí.
Tiếng nức nở van xin thoát ra từ cổ họng tôi:
“Chú ơi, cháu khó chịu quá, cứu cháu với!”
3
Giọng Tạ Thanh Hành căng thẳng: “Bội Bội...”
Tôi vội vã vòng tay qua cổ anh ta, người vặn vẹo, hai chân quấn chặt lấy eo anh ta.
Tạ Thanh Hành theo phản xạ đỡ lấy tôi, nhấc bổng cả người tôi lên.
Cứ như sợ tôi va phải thứ gì.
Qua lớp vải mỏng manh, hơi nóng rực từ lòng bàn tay anh ta truyền đến rõ rệt.
“Không... không đi bệnh viện...”
“Được, không đi.”
Hơi thở anh ta đã gấp gáp.
Lý trí tôi hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại khao khát cháy bỏng từ tận đáy lòng.
Tạ Thanh Hành bị tôi đè xuống sofa, không hề chống cự.
Nhưng anh ta vẫn bất động!
Sao anh ta không nhúc nhích vậy?
“Tạ Thanh Hành...”
“Em thích anh...”
“Thương em đi mà...”
Tôi không thể kiềm chế mà van nài anh ta.
Van xin anh ta giúp tôi thoát khỏi khổ sở.
Không biết tôi đã gọi bao nhiêu lần.
Cho đến khi một cơn đau nhói ập đến, tôi mới cuối cùng được giải thoát.
4
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường của mình.
Quần áo trên người tôi hơi xộc xệch, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
Không thiếu một mảnh.
Ký ức đêm qua dần dần ùa về –
Tôi hết mực quyến rũ, dính chặt lấy Tạ Thanh Hành, vặn vẹo đủ kiểu, cầu xin anh ta giải thoát tôi khỏi cơn đau đớn.
Anh ta, làm như không nghe thấy, quay lưng lại nhắn tin cho bác sĩ gia đình.
Phải.
Anh ta bỏ qua việc đưa tôi đến bệnh viện, thay vào đó gọi bác sĩ gia đình mang theo thuốc an thần đến tiêm cho tôi tại chỗ!
Tốt! Tốt lắm! Lần này thì ai còn phân biệt được anh ta với Einstein nữa chứ!
Cảm giác nhục nhã muộn màng dâng lên trong lòng tôi.
Tôi đã ra nông nỗi này rồi, sao anh ta vẫn có thể dửng dưng như vậy?
5
Trong phòng khách, Tạ Thanh Hành khác hẳn mọi ngày, vẫn chưa đi đến công ty.
Anh ta ngồi bên bàn ăn, bữa sáng trước mặt vẫn còn nguyên.
Rõ ràng là anh ta đang đợi tôi.
Nhưng tôi chẳng muốn nhìn mặt anh ta chút nào.
Vừa xách túi định bước ra cửa, Tạ Thanh Hành đã gọi giật tôi lại:
“Đi đâu?”
Tôi mặt không đổi sắc: “Đi học.”
“Sáng nay cháu không có tiết học.” Anh ta nói.
Tôi không khỏi nghiến răng.
Sao tôi có thể quên được, mọi chuyện về tôi, Tạ Thanh Hành đều nắm rõ như lòng bàn tay.
“Qua đây ăn sáng.” Anh ta dùng giọng trầm khàn quen thuộc gọi tôi.
Tôi không muốn nghe.
Nhưng bao nhiêu năm qua, nghe lời anh ta đã thành thói quen ăn sâu vào máu.
Chân tôi bất giác bước tới, ngồi xuống bàn.
Ăn thì ăn! Ai sợ ai!
Trứng ốp la, một miếng.
Bánh mì nướng, một miếng nữa.
Xúc xích rán, tôi ghim mạnh một miếng!
Tạ Thanh Hành đẩy cốc sữa về phía tôi.
Ngón tay thon dài của anh ta cầm chiếc cốc thủy tinh.
Bỗng dưng tôi nhớ lại chuyện đêm qua.
Trước khi bác sĩ gia đình đến, có một khoảng thời gian ngắn tôi làm loạn lên.
Gần như muốn cưỡng bức anh ta...
Tạ Thanh Hành bị tôi quấn lấy đến mức không còn cách nào khác.
Với đôi tay này... anh ta đã giúp tôi xoa dịu phần nào.
Cũng là để anh ta câu giờ.
6
Không biết là xấu hổ hay giận dữ nữa.
Tôi cúi gằm mặt, trút giận bằng cách nhét thức ăn đầy miệng.
Tạ Thanh Hành cau mày:
“Ăn chậm thôi.”