Kế Hoạch Chinh Phục Chú Nhỏ Khó Ưa

Chương 6



 “Bội Bội à, cậu trưởng thành lên chút đi, đừng có mơ mộng mấy cái tình tiết tiểu thuyết nữa, không thực tế đâu.”

“Ha ha.” Tôi chế nhạo anh ta: “Cậu trưởng thành, cậu giỏi. Cậu đã dứt bỏ hoàn toàn thằng em trai kia rồi, cậu chưa bao giờ mơ mộng đến chuyện thằng em trai kia từ trên trời rơi xuống, rồi hai người lại bắt đầu dây dưa.”

Tống Chương vẻ mặt kiên định: “Chưa từng mơ mộng.”

“Ừ, được thôi, tớ tin cậu.”

Tống Chương nghiến răng nghiến lợi muốn đấm tôi, nhưng lại không dám.

“Chú nhỏ của cậu rời khỏi ban công rồi, tiêu rồi, có phải chú ấy đi lấy dao không?”

Tống Chương cứ như cái camera giám sát di động vậy, lúc nào cũng báo cáo tình hình.

“Chú ấy đi rồi à?”

Trong lòng tôi chợt động, bắt đầu giả vờ “lưu luyến” tạm biệt Tống Chương:

“Bảo bối, anh lái xe về nhà cẩn thận nhé. Về đến nhà nhớ gọi cho em, huhuhu em không nỡ xa anh, muốn hun hun moa moa.”

Tống Chương muốn nôn, bị tôi liếc cho một cái, anh ta khó khăn lắm mới tiến lại gần tôi: “Hun......”

Từ phía sau đột nhiên truyền đến một lực mạnh.

Tạ Thanh Hành ôm lấy vai tôi, siết chặt.

“Bội Bội, đến giờ đi ngủ rồi.” Anh ta cúi đầu, giọng nói nghe vẫn là sự quan tâm của bậc trưởng bối như thường lệ.

Nhưng lực ở lòng bàn tay vẫn tố cáo sự sốt ruột trong lòng anh ta.

Bả vai phải của tôi tê rần.

Tôi mặc kệ, cứ tự nhiên chu môi thổi gió hôn tạm biệt Tống Chương.

Giây tiếp theo đã bị kéo mạnh vào nhà.

“Chú, chú làm đau cháu rồi.” Tôi nũng nịu oán trách Tạ Thanh Hành.

Đau thì không sao, chủ yếu là đau không đúng chỗ.

Tôi sẵn lòng cho anh ta một phút để tìm đúng vị trí.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn thất vọng.

Vừa dứt lời, Tạ Thanh Hành liền buông tôi ra như thể chạm phải than nóng.

“Nghỉ ngơi sớm đi.”

Giọng điệu dịu dàng, cứ như chưa từng mất bình tĩnh.

16

Tôi trằn trọc trên giường, cả đêm không ngủ được.

Thật sự không hiểu nổi, kiếp trước Tạ Thanh Hành chẳng lẽ là Ninja Rùa chắc?

Rõ ràng là anh ta không vui, rốt cuộc anh ta đang cố gắng kiềm chế điều gì vậy?

Cứ thế này mãi, tôi sắp nghi ngờ chẳng lẽ thật sự là do mình nghĩ nhiều rồi.

Trong lúc dòng suy nghĩ miên man, cửa phòng tôi đột nhiên bị ai đó vặn mở.

Tôi vội vàng nín thở, giả vờ ngủ say.

Chỉ cần nghe tiếng bước chân thôi, tôi đã biết người đến là Tạ Thanh Hành.

Tốt tốt tốt, trước mặt thì không dám làm càn, thừa lúc người ta ngủ rồi mới mò qua trút giận vụng trộm.

Đúng là đồ biến thái âm u, cố chấp, bệnh hoạn.

Nhưng mà tôi thích.

Tạ Thanh Hành vén chăn của tôi lên.

Bắp chân tôi đột ngột lộ ra trong làn gió điều hòa mát lạnh.

Ừm, anh ta định làm gì xấu xa với mình đây?

Cảm giác mát lạnh như băng rải rác trên bắp chân tôi.

Đây là... dầu cù là?

Những nốt sưng nhỏ do muỗi đốt lập tức hết ngứa.

Anh ta nửa đêm canh ba, lẻn vào khuê phòng của thiếu nữ, chỉ để bôi dầu cù là thôi sao?

Tôi có chút thất thần.

Thật ra từ trước đến giờ đều là do tôi nghĩ nhiều thôi đúng không?

Tạ Thanh Hành thật ra chưa bao giờ có ý đồ gì bất chính với tôi đúng không?

Tất cả những phản ứng của anh ta đều chỉ là bản năng của một người lớn tuổi thôi đúng không?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, giây tiếp theo, một bờ môi ấm nóng khẽ chạm vào môi tôi.

Rồi lại nhanh như chớp nhoáng rời đi.

Tạ Thanh Hành vội vã rời khỏi phòng tôi, cứ như có ai đó đang đuổi theo anh ta vậy.

Tôi mở mắt, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

Hiểu rồi, với sức chịu đựng của Tạ Thanh Hành như vậy, phải chơi một vố lớn mới được.

17

Tôi chuẩn bị tung chiêu cuối cùng – giả vờ yêu đến mù quáng, muốn kết hôn với Tống Chương.

Tôi hẹn Tống Chương đến chỗ ở của cậu ta để cùng nhau bàn bạc kế hoạch này.

Với cái gan của Tống Chương, tôi đoán chừng không bỏ ra chút vốn liếng thì không xong.

Đến dưới nhà Tống Chương, cậu ta xuống đón tôi.

Cậu ta vừa ló đầu ra, một bóng người đã bất ngờ lao tới từ bên cạnh, ấn chặt cậu ta vào tường.

Đó là một thiếu niên lai với mái tóc vàng và đôi mắt đen.

Cậu ta nhìn Tống Chương, cứ như tìm thấy bảo vật đã mất, cúi đầu xuống và hôn tới tấp.

Thiếu niên đó cao như cây sào, ước chừng hơn mét chín.

Tống Chương cao mét tám đứng cạnh cậu ta, trông có phần nhỏ bé yếu đuối.

Tống Chương bị thiếu niên kia giữ chặt hôn tận mấy phút, trong khoảng thời gian đó cậu ta vùng vẫy mấy lần cũng không thoát ra được.

Đến khi thiếu niên kia buông cậu ta ra, môi cậu ta đã sưng vều lên vì bị hôn.

Tặc tặc tặc...

Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.

Tôi nghe thấy thiếu niên kia thì thầm bên trán Tống Chương: “Anh hai, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.”

Chắc hẳn đây chính là cậu em trai tốt bụng mà Tống Chương vừa muốn trốn tránh vừa nhung nhớ.

Tống Chương từng kể cho tôi nghe một chút về chuyện giữa họ.

Đại khái là chuyện về một cậu thiếu niên miệng thì nói ghét anh trai kế, nhưng hành động lại hoàn toàn ngược lại, vừa ương bướng vừa hay cãi nhau với cậu ta.

Còn Tống Chương, đừng thấy cậu ta nói chuyện của tôi thì lý luận rõ ràng, đến khi đối diện với chuyện của chính mình thì cũng là người trong cuộc u mê.

Cậu ta có tình cảm phức tạp với cậu em này, vừa yêu vừa hận lẫn lộn.

Sau một lần cãi vã kịch liệt giữa hai người, cậu ta chọn cách trốn tránh để bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng về cảm xúc của mình.

“Buông ra.” Tống Chương khẽ quát cậu thiếu niên kia.

“Không buông!” Mắt cậu thiếu niên đỏ ngầu.

Tôi thấy Tống Chương nháy mắt với tôi.

Hiểu rồi.

Giờ đến lượt tôi đóng vai “nam phụ” trong cái vở kịch “hỏa táng” của cậu ta rồi.

Tôi lao lên như tên bắn, cầm lấy cái túi xách nhỏ của mình, đập mạnh vào tay cậu thiếu niên tóc vàng:

“Làm gì đấy làm gì đấy, anh làm gì bạn trai tôi hả?”

Thiếu niên kia trợn tròn mắt nhìn tôi, không thể tin được hỏi Tống Chương: “Anh ở bên người khác rồi sao?”

Tôi chống nạnh: “Sao hả? Không phục hả? Còn không mau buông người ta ra! Đừng tưởng anh là người yêu cũ thì ghê gớm lắm, tôi nói cho anh biết, hành vi của anh bây giờ chính là kẻ thứ ba trắng trợn đấy!”

Cậu thiếu niên làm ngơ trước lời nói của tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Chương.

“Đàn bà, anh lại đi tìm đàn bà! Anh hai, nếu anh quan trọng chuyện vị trí như vậy, ở dưới, em cũng không phải là không thể...”

“???”

Cái gì, cái gì đây trời?!

Sao lại tự dưng mặc định Tống Chương quen phụ nữ là để ở trên? Lỡ cậu ta thích “tứ ái” thì sao?

Tống Chương như bị khơi gợi lại ký ức gì đó, mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận.

“Bội Bội.” Cậu ta gọi tôi: “Em về trước đi, anh cần giải quyết chuyện riêng.”

Tôi hiểu rồi, cậu ta muốn nắm lấy cơ hội phản công này.

Thiếu niên kia nhìn tôi đầy khiêu khích.

Tôi ôm ngực, vẻ mặt bi phẫn, chỉ vào Tống Chương: “Được thôi... anh đúng là kẻ vô tình vô nghĩa! Hai người đúng là đồ “gay lọ”! Hai người cứ khóa chặt nhau đến chết đi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy hai người nữa!”

Tôi vừa khóc thút thít vừa chạy đi.

Ai mà tin!

Chẳng qua là tìm một góc khuất để hóng chuyện thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...