Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Kế Hoạch Chinh Phục Chú Nhỏ Khó Ưa
Chương 7
18
Tống Chương bị cậu thiếu niên tóc vàng vác lên vai, người kia sải bước đi thẳng vào nhà anh ta.
Tôi cười đến mức phát ra tiếng kêu như ngỗng.
“Cháu biết giới tính của cậu ta từ lâu rồi?”
Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
Là Tạ Thanh Hành.
Vẻ mặt hớn hở hóng hớt chuyện của tôi chưa kịp thu lại đã bị Tạ Thanh Hành bắt gặp.
Vẻ mặt anh ta có chút mờ mịt, rồi chợt bừng tỉnh: “Cháu và cậu ta chỉ là bạn bè. Bội Bội, trêu chọc chú vui lắm sao?”
Trong chiến tranh, muốn chiếm lĩnh thế thượng phong không thể chỉ phòng thủ bị động mà phải chủ động tấn công.
Tôi hắng giọng, hỏi anh ta: “Chú sao lại để ý đến đối tượng hẹn hò của cháu như vậy?”
Khoảnh khắc Tạ Thanh Hành xuất hiện ở đây, tôi đã hiểu, cậu thiếu niên tóc vàng kia chắc chắn là do anh ta tìm đến.
E rằng trong khoảng thời gian này, anh ta đã âm thầm điều tra Tống Chương.
“Chẳng lẽ chú không nên để ý sao? Bội Bội, chú có trách nhiệm giám hộ cháu.”
Tôi mạnh dạn hỏi anh ta: “Chỉ vì vậy thôi sao?”
Tạ Thanh Hành né tránh ánh mắt tôi: “Đương nhiên.”
“Tạ Thanh Hành, chú nói dối.”
Đột nhiên tôi không muốn vòng vo với anh ta nữa.
Chưa kể đến nụ hôn vụng trộm đêm đó.
Chỉ nói riêng chuyện anh ta bới móc Tống Chương thôi.
Chuyện giới tính của Tống Chương là một bí mật cực kỳ kín đáo.
Dù cậu ta là gay, nhưng không hề ẻo lả, nhìn bề ngoài rất “chuẩn men”.
Thêm vào đó, vì người yêu là em trai kế, chuyện này càng được giấu kín trong giới bạn bè của cậu ta.
Ngay cả người nhà cậu ta cũng không biết.
Tôi không biết Tạ Thanh Hành đã moi móc chuyện này ra bằng cách nào, nhưng chắc chắn anh ta đã tốn không ít công sức.
Người lớn bình thường xem xét đối tượng của con cháu, cùng lắm chỉ hỏi han chút ít về gia cảnh, chủ yếu là quan sát nhân phẩm đối phương.
Sao có thể bóc tách đến mức độ này?
Đến cả người yêu cũ ở tận nước ngoài của người ta cũng moi ra được?
Ngay cả bố tôi sống lại cũng chưa chắc đào sâu được như anh ta.
“Tạ Thanh Hành, rõ ràng chú thích cháu, sao lại không dám thừa nhận?”
Tạ Thanh Hành dường như vẫn muốn né tránh, nhưng lòng bàn tay tôi đã nhanh chóng áp lên ngực anh ta.
Tim anh ta đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hàng mi anh ta khẽ run.
Một lúc sau, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng:
“Ai lại thừa nhận mình là cầm thú chứ?”
Tôi kinh ngạc trước cách dùng từ của anh ta, nhất thời không nói nên lời.
Tạ Thanh Hành không còn né tránh ánh mắt tôi nữa.
Anh ta đưa tay tháo cặp kính gọng vàng xuống, từng bước tiến lại gần tôi.
Khí chất toàn thân anh ta dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Từ một người ôn nhuận nho nhã, anh ta biến thành một kẻ đạo mạo giả dối.
“Nếu Bội Bội muốn anh thừa nhận, vậy thì anh thừa nhận.”
“Để anh nghĩ xem, nên thừa nhận từ đâu thì tốt nhất nhỉ?”
“Là thừa nhận rằng anh không biết từ khi nào, mỗi đêm đều mơ thấy em sao?”
“Nhìn em nũng nịu làm nũng, trong đầu anh lại nghĩ đến việc làm sao để em khản giọng cầu xin tha thứ?”
“Hay là nói về cái đêm em bị hạ thuốc, anh đã phải chịu đựng thế nào, tắm nước lạnh cả đêm?”
“Hay là nói cho em biết, trong khoảng thời gian em 'yêu đương', anh đã bao nhiêu lần kìm nén cái thôi thúc muốn nhốt em lại và trừng phạt từng chút một?”
Tạ Thanh Hành luôn ôn nhuận như ngọc, chưa bao giờ tỏa ra sự áp bức mạnh mẽ đến vậy.
Tôi bất giác lùi lại, lưng đã chạm vào tường.
Một tay anh ta nắm lấy eo tôi, tay kia dọc theo mép váy không chút kiêng dè mà luồn sâu vào trong.
Tình tiết mà tôi hằng mong đợi ập đến bất ngờ, khiến tôi chợt cảm thấy có chút sợ hãi:
“Tạ Thanh Hành, đây là ở bên ngoài...”
Dù vị trí khá khuất, nhưng cũng có thể có người đi qua bất cứ lúc nào.
“Bội Bội thích như vậy, đúng không?”
Tôi muốn cãi lại rằng không phải, nhưng bằng chứng đã rỉ ra rồi.
Tạ Thanh Hành tìm được một điểm nào đó, dùng sức ấn mạnh như trừng phạt.
Cả người tôi run rẩy dữ dội, cắn chặt môi đến bật máu mới không để một âm thanh xấu hổ nào thoát ra.
“Lần trước cũng vậy.” Tạ Thanh Hành khẽ cười: “Chỉ cần chạm vào đây, Bội Bội đã run như cầy sấy rồi.”
Tôi ngơ ngác thở dốc, hoàn toàn mất hết khả năng chống cự, cả người gần như tan rã.
Vừa hoảng sợ vừa hưng phấn chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Nhưng Tạ Thanh Hành lại đột ngột dừng lại.
Anh ta lấy khăn tay lau khô vết ẩm trên tay, cả người như trút hết sức lực, gục lên người tôi.
Đầu anh ta tựa vào tai tôi, giọng nói trầm thấp:
“Bội Bội, ba em có ơn tri ngộ với anh, anh đã hứa với bác ấy sẽ chăm sóc em thật tốt.”
“Anh không thể, cũng không nên có những suy nghĩ như vậy về em, đây là hành vi cầm thú, em hiểu không?”
“Tạ Thanh Hành, không được nói về mình như vậy!” Tôi ôm chặt lấy anh ta, vùi đầu vào ngực anh.
“Sao anh cứ phải tự tròng lên mình cái gông đạo đức nặng nề như vậy?”
“Giữa chúng ta căn bản không có bất kỳ ràng buộc nào cấm cản việc ở bên nhau cả.”
“Chúng ta yêu nhau. Nếu bố em còn sống, chắc chắn ông ấy cũng sẽ ủng hộ chúng ta.”
Tạ Thanh Hành khẽ cười.
“Yêu nhau...” Anh ta lặp lại, như nói với chính mình.
“Sao vậy ạ? Anh thích em, em cũng thích anh, chẳng lẽ không phải là yêu nhau sao?”
“Bội Bội.” Tạ Thanh Hành nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Em có bao giờ nghĩ rằng tình cảm em dành cho anh, thực ra chỉ là do thiếu cảm giác an toàn mà ra không?”
“Anh nghi ngờ tình cảm em dành cho anh là giả sao?” Tôi cắn môi, có chút tủi thân.
Sau khi bố qua đời, tôi quả thật có chút thiếu cảm giác an toàn.
Có lẽ vì vậy mà tôi càng để ý đến sự tồn tại của Tạ Thanh Hành hơn.
Nhưng chẳng lẽ những cảm giác mặt đỏ tim đập kia vì thế mà không tính sao?
“Không, dù nguồn gốc là gì đi nữa, tình cảm của Bội Bội đều chân thật và nồng nhiệt.” Tạ Thanh Hành xoa đầu tôi: “Chỉ là đến một ngày nào đó em sẽ trở thành một cô gái trưởng thành, mạnh mẽ từ bên trong, và anh luôn mong đợi ngày đó. Nhưng lúc ấy, khi em nhớ lại những rung động này, e rằng sẽ thấy nó trẻ con và buồn cười. Nhớ lại