Không Còn Là Kẻ Thế Thân

Chương 1



1

Những đêm ở Vân Nam gần đây vẫn còn se lạnh.

Chúng tôi ở bên bờ Nhĩ Hải, bà chủ là một người địa phương hiền hòa và dịu dàng.

Bà sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng nhìn ra biển có tầm nhìn đẹp nhất.

Bà chủ nói: “Mấy hôm nay thời tiết không tốt, trời âm u, nhưng ngày kia nhất định sẽ thấy mặt trời mọc.”

Tôi khấp khởi mong chờ, lắng nghe tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài cửa sổ, rồi chìm vào giấc ngủ trong làn gió nhẹ thổi từ bên ngoài.

Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi phát hiện ra mình chỉ có một mình.

Từ Phàm Cảnh gửi cho tôi một tin nhắn, còn chuyển vào tài khoản của tôi năm vạn tệ.

“Thiển Thiển, em cứ chơi vui vẻ nhé, Bắc Kinh có chút việc, anh phải về một chuyến.”

Chuyến đi Vân Nam này là điều tôi đã mong đợi từ lâu, vừa tốt nghiệp tôi đã vào làm ở một công ty nước ngoài.

Vừa hay mấy ngày này được nghỉ phép, Từ Phàm Cảnh đã hứa sẽ cùng tôi đến Vân Nam.

Vậy mà mới ngày thứ hai, Từ Phàm Cảnh đã vội vã trở về.

Tôi cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đặt chuyến bay sớm nhất.

Bay trở về Bắc Kinh.

Điện thoại của Từ Phàm Cảnh không liên lạc được, tôi đành đến quán bar hắn thường lui tới để tìm.

2

Bắc Kinh, trong quán bar.

“Cậu theo đuổi Ôn Thiển hai năm trời mới có được, giờ lại muốn bỏ sao?” Bạn của Từ Phàm Cảnh ghé tai hắn trêu chọc.

Từ Phàm Cảnh khẽ lắc ly rượu trong tay, ôm lấy Lương Thiến, liếc mắt cảnh cáo bạn mình.

“A Cảnh, tớ nghe nói cậu đang hẹn hò, thật không?” Lương Thiến hỏi.

“Vớ vẩn, chỉ là chơi bời thôi. Tớ theo đuổi Thiến Thiến những hai mươi năm cơ mà.” Lúc tôi đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe thấy câu này của Từ Phàm Cảnh.

Mọi người thấy tôi bước vào, đều tự giác im lặng.

Từ Phàm Cảnh ôm Lương Thiến, thấy tôi cau mày không vui, hắn bực bội hỏi:

“Ai gọi Ôn Thiển đến đây vậy?”

Mắt tôi đỏ hoe, không hiểu chuyện gì.

“Từ Phàm Cảnh, anh không phải nói có chuyện quan trọng sao?” Giọng tôi nghẹn lại.

Hắn một tay vuốt tóc Lương Thiến, tay kia vội vàng cầm ly rượu, nhìn tôi với vẻ dò xét, nói:

“Ôn Thiển, có một chuyện em phải rõ, Thiến Thiến đã về rồi, đối với em anh chỉ là chơi đùa thôi, em hà cớ gì phải coi là thật?”

Thiến Thiến, Thiển Thiến. Cả người tôi sững sờ tại chỗ.

Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, rồi chợt hiểu ra.

“A Cảnh, đừng như vậy mà. Ôn Thiển sẽ buồn đó.” Lương Thiến khẽ nói.

Cô ta dịu dàng nhìn tôi, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện vẻ đắc ý.

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng vẫn cố nén nước mắt.

“Chia tay đi Ôn Thiển, em đi đi, tôi vẫn sẽ cho em năm mươi vạn.”

Tôi nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.

Người đàn ông hôm qua còn nói yêu tôi, giờ phút này đã trở thành một con người khác.

“Ngủ cũng không cho ngủ, sờ cũng không cho sờ, thế này đi, tối nay cô cho tôi ngủ, tôi có thể cân nhắc…”

Lời của Từ Phàm Cảnh còn chưa dứt, tôi đã giáng cho hắn một cái tát như trời giáng.

Chưa kịp để hắn phản ứng, tôi đã bước ra khỏi phòng.

3

Phía sau vang lên tiếng gọi lo lắng của Lương Thiến.

“A Cảnh, anh không sao chứ?”

Từ Phàm Cảnh gạt tay Lương Thiến ra, nói: “Được đấy Ôn Thiển, dám nổi giận rồi.”

Lương Thiến cảm nhận được tôi có chút đặc biệt đối với Từ Phàm Cảnh.

Những người xung quanh cũng nhận ra tâm trạng Từ Phàm Cảnh không tốt, nên tế nhị chào hỏi Lương Thiến rồi lần lượt rời đi.

Tôi đến trạm xe buýt đối diện, ngơ ngác ngồi rất lâu.

Cho đến khi chuyến xe buýt cuối cùng đi qua, tôi vẫn không hề hay biết.

Tôi đón nhận mối tình đầu tan vỡ trong đời.

Tôi nhớ lại lời mẹ từng nói, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả, bà luôn dặn tôi phải mở to mắt khi tìm bạn trai.

Bố tôi là một kẻ nghiện cờ bạc, mẹ tôi sợ ông cứ như vậy sẽ hủy hoại cả cuộc đời tôi, nên đã đề nghị ly hôn.

Bố tôi không đồng ý, ông ta muốn một người giúp việc miễn phí.

Còn lên kế hoạch sau này bán tôi đi để kiếm thêm chút tiền, khi đó tôi còn chưa biết đi.

Ông ta đã tính đến chuyện tiền sính lễ của tôi rồi.

Khi tôi chưa đầy ba tuổi, ông ta đã ngoại tình với người phụ nữ ở đối diện nhà.

Khiến gia đình tôi gà bay chó sủa.

Sau này mẹ tôi nghỉ việc, đưa tôi đến Bắc Kinh.

Khi Từ Phàm Cảnh theo đuổi tôi, tôi vừa mới lên năm hai đại học.

Chưa từng yêu ai.

Đối diện với sự theo đuổi công khai và nhiệt tình của Từ Phàm Cảnh.

Tôi đã đồng ý lời tỏ tình của hắn vào đêm giao thừa năm thứ hai.

Nhưng không ngờ rằng.

Tình yêu mà tôi ngỡ là chân thật.

Thực ra chỉ là một sự thay thế.

4

Trời đã tối hẳn.

Mải mê nghĩ về chuyện cũ.

Trước mặt tôi bỗng nhiên phủ xuống một bóng đen.

Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy Trình Triệt đang đứng trước mặt.

Khí chất thiếu niên bao trùm, dù gương mặt góc cạnh lạnh lùng, dưới ánh trăng cũng trở nên dịu dàng.

Tôi và Trình Triệt chỉ gặp nhau hai lần.

Lần đầu tiên là tháng trước, tôi đi cùng Từ Phàm Cảnh tham dự một buổi tiệc tối.

Tôi bưng một miếng bánh kem trốn ra xích đu ở vườn sau ngồi.

“Ôn tiểu thư, cô không vào trong sao?” Là Trình Triệt.

Tôi biết hắn, cậu ấm nhà họ Trình quyền thế ngút trời ở Bắc Kinh.

Mười tuổi đã ra nước ngoài du học, hai mươi tuổi trở về đã có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Không ít công ty niêm yết đã rơi vào tay hắn.

Hồi còn đi học, bạn cùng phòng mỗi khi nhắc đến hắn đều mắt sáng rực.

Đáng tiếc vị thiếu gia này lại không gần nữ sắc, cũng rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng.

Gương mặt tuấn tú mà tôi chỉ thấy trên mạng đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.

Thật quá đỗi phi thực.

Tôi lịch sự gật đầu với hắn, rồi quay người muốn đi.

“Ôn tiểu thư, tôi trông đáng sợ lắm sao?” Trình Triệt gọi tôi lại.

“Trình tiên sinh.” Tôi dừng bước, đáp lời một cách lễ phép.

“Tôi còn nhỏ hơn chị.” Trình Triệt có chút cạn lời và bất mãn.

Tôi cũng cạn lời, đây đúng là một ông cụ non mà.

“Tôi tốt bụng nhắc nhở chị, đừng quá nghiêm túc với Từ Phàm Cảnh.”

Tôi không hiểu.

Sau khi Trình Triệt đi, tôi cũng trở về sảnh tiệc.

Chương tiếp
Loading...