Lều Vàng Tiêu Tán: Con Đường Báo Thù Của Nàng Tỳ Nữ
Chương 1
1
Tam hoàng tử Tiêu Diệp cởi bỏ bộ áo da hồ rồi khoác lên người ta, nhẹ nhàng ôm ta lên một cách cẩn thận.
Lực kéo mạnh mẽ khiến chiếc áo vải rách nát của ta bị xé làm lộ ra gần hết bầu ngực.
Một mảng trắng mịn...
Tiêu Diệp như bị điện giật, vội vã quay mặt đi.
Hai tai đỏ ửng tựa như sắp nhỏ máu: "Đừng sợ, ta đưa ngươi về phủ chữa trị." Ta thì siết chặt vòng eo của chàng.
Im lặng co ro trong vòng tay vững chắc mà lặng lẽ cười…
2
Khi hồi phủ, chàng ném ta cho đại phu rồi lại bận rộn chuyện khác, cũng chưa từng lộ diện thêm lần nào nữa.
Ta lặng lẽ uống thuốc của mình.
Những ngày sau đó, vết thương bị nhiễm trùng, máu chảy không ngừng, mưng mủ lan tràn và cơn sốt cao kéo dài không dứt, suýt chút nữa đoạt mất tính mạng ta.
Đại phu tận lực mấy ngày cuối cùng bất lực, chỉ đành bẩm báo:
"Điện hạ, tiểu nha đầu mà ngài cứu về từ phố mấy hôm trước, e rằng không qua khỏi..."
Trong cơn mê man bởi sốt cao, ta lờ mờ thấy một nam nhân đứng trước giường, chàng cúi đầu nhìn ta với đôi chân mày nhíu chặt, trầm tư suy nghĩ.
Chẳng bao lâu sau, bàn tay lạnh băng của chàng đặt lên trán ta khiến cho cơn nóng trong đầu lập tức dịu đi.
Ta như vớ được cọng rơm cứu mạng vội vã nắm lấy tay chàng áp lên mặt, lên cổ, lên cánh tay để hạ nhiệt.
Ngay khi ta định đặt lên ngực đang nóng rẫy thì chàng bỗng rụt tay lại...
Giọng trầm thấp phân phó thái y:
"Lấy cây nhân sâm ngàn năm tốt nhất trong phủ, giữ mạng cho nàng."
Thái y cả kinh, mặt mày biến sắc liền quỳ rạp xuống đất:
"Điện hạ, không thể được... Đó là báu vật để giữ mạng ngài trong lúc sinh tử, dẫu có huy động toàn quốc, cũng chỉ tìm được hai cây... Sao có thể vì một tiểu nha đầu sắp chết mà lãng phí..."
"Đi lấy."
Tiêu Diệp cắt ngang, giọng điệu không cho phép cãi lời.
Một lát sau, chàng bế ta cả người lẫn chăn lên, sải bước nhanh chóng ra ngoài.
"Cố chịu thêm chút nữa, ta đưa nàng vào cung." Chàng ghé sát bên tai ta, khẽ giọng thì thầm.
Không biết là bởi vì thanh âm quá đỗi ôn nhu dễ nghe hay là cơn gió lạnh bất chợt lùa qua mà ta khẽ run lên hai cái, rụt cổ lại.
Lại càng rúc sâu hơn vào lòng của chàng.
Chàng cúi đầu nhìn ta, sắc mặt trầm lặng không rõ vui buồn.
Ngay sau đó, xe ngựa phóng nhanh như bay đang thẳng hướng hoàng cung mà tiến.
Một nụ cười đắc ý nở rộ trong lòng ta.
Con đường báo thù của ta, từ đây chính thức bắt đầu.
3
Chẳng mấy chốc, chúng ta đã đến cung điện của Nghi Quý phi, bà là mẫu phi của Tam hoàng tử.
Bên trong đại điện nguy nga lộng lẫy, Nghi Quý phi vận một bộ cung trang đỏ thắm, thêu kim tuyến tinh xảo, ngồi trong trướng sa mạ vàng, rèm vàng buông rủ mềm mại.
Bà hơi nghiêng người dựa vào tháp, nhướng mày trách móc:
"Diệp nhi, con lại dùng nhân sâm nghìn năm để cứu một nữ tử không quen biết?"
"Nhân sâm ấy là thánh thượng ban cho con!"
Lời nói ẩn chứa vài phần trách cứ:
"Nha đầu này có gì đặc biệt mà đáng để con phí hoài báu vật như vậy?"
Phải biết rằng, Nghi Quý phi là vị phi tần duy nhất có thể sánh ngang với hoàng hậu, cũng là người được thánh thượng sủng ái nhất.
Ngoại trừ mồng một và ngày rằm mỗi tháng, phần lớn thời gian hoàng thượng đều ở lại cung của Nghi Quý phi.
Tiêu Diệp thần sắc bình thản, đáp:
"Nhi thần thấy nàng đáng thương nên muốn cứu nàng một mạng. Mẫu phi ăn chay niệm Phật nhiều năm, vẫn thường dạy nhi thần rằng ‘thượng thiện nhược thủy’. Nay chỉ là một cái đưa tay là có thể cứu người, cớ sao lại không làm? Huống hồ..."
Nghi Quý phi thoáng dao động nhưng vẫn nghiêng đầu không lên tiếng.
"Năm xưa, mẫu phi cũng từng lưu lạc đầu đường xó chợ, là phụ hoàng cứu mẫu phi từ ven đường về mới có nhi thần hôm nay. Nay nhìn nàng, nhi thần lại nhớ đến mẫu phi thuở trước cũng từng trong cảnh cô độc, khốn cùng nên không nhịn được mà muốn giúp đỡ."
Nghi Quý phi ngước nhìn Tiêu Diệp, đuôi mắt ửng đỏ, khẽ thở dài:
"Thôi được."
Nhưng giọng điệu vẫn không chút khoan nhượng. Bà bước lên nắm cằm ta, lướt mắt một lượt rồi cất giọng chê bai:
"Gầy còm khô khốc, vừa đen vừa ốm, truyền ra ngoài lại bảo bổn cung bạc đãi người. Đỗ Quyên, đi trải thêm hai lớp nệm ở tây thiên điện, người này cả thân xương xẩu..."
Bà lắc đầu, lại phất tay:
"Thôi, cứ đặt lên tháp của ta đi. Lụa tơ tằm Giang Nam vừa tiến cống có thể giúp vết thương nàng chóng lành."
Bỗng dưng bà khựng lại, trầm tư một lát rồi nói tiếp:
"Khoan đã... Đi lấy áo choàng hồ ly trắng của bổn cung đến... đắp cho nàng." Miệng không ngừng trách cứ Tiêu Diệp nhưng tay bà vẫn luôn bận rộn.
"Ngọc Phù cao này làm từ tuyết thảo Bắc Cương, giá trị vạn kim. Nữ nhi mà mang sẹo thì sau này còn gả đi đâu được..."
Bà chậc lưỡi, bất mãn nhìn những cung nữ vụng về:
"Mấy đứa tay chân lóng ngóng quá, để bổn cung làm! Diệp nhi, con ra ngoài đợi đi."
Không biết vì sao dù đã hôn mê nhưng mắt ta vẫn ươn ướt, nước mắt lặng lẽ lăn dài thấm ướt lọn tóc mai.
Động tác của Nghi Quý phi khựng lại một thoáng rồi bà giả vờ như vô tình lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta, tiếp tục lầm bầm trách móc.
Thế nhưng, nước mắt ta lại như chuỗi trân châu đứt đoạn, càng lúc càng trào ra.
Về sau, nhờ có sự chăm sóc tận tình của ngự y trong cung và tấm lòng chu đáo của Nghi Quý phi, thương thế của ta dần dần hồi phục.
Thỉnh thoảng, bà sẽ hỏi ta về thân thế và quá khứ của mình...
4
Ta vốn là đích nữ của một gia đình phú quý, được lớn lên trong vòng tay yêu thương và chiều chuộng của cha mẹ.
Nhưng vào năm ta bảy tuổi, cha ta đã đắc tội với một kẻ ác, suýt chút nữa gặp hoạ diệt môn.
Một đêm trăng mờ gió lớn, cha ta nhân lúc màn đêm buông xuống đã giao phó ta cho gia đình bá bá đã đính hôn từ trước. Khi ấy, ta chỉ mới bảy tuổi.
Trước khi rời đi, cha ôm ta vào lòng, bộ râu quai nón cọ cọ lên đỉnh đầu ta, khiến ta ngứa ngáy không nhịn được mà cười ha hả.
Ta tưởng rằng chỉ là một cuộc chia ly ngắn ngủi, vui vẻ ôm lấy cổ cha và hôn lên mặt ông:
"Cha, cha nhanh chóng quay lại đón con nhé."
Mỗi lần ta làm nũng đều rất hiệu quả, cha của ta đặc biệt yếu lòng trước cách này! Ta tin chắc rằng ông sẽ không thể cưỡng lại được mà nhanh chóng quay lại đón ta!
Nhưng lần này, người đàn ông cao lớn ấy lại rơi lệ ngay trước mặt đứa con gái nhỏ:
"Tiểu Giao, con chờ cha nhé, cha sẽ sớm quay lại đón con thôi."
Ông ôm ta, hôn đi hôn lại.
Cuối cùng, khi ta gần như không thở nổi trong vòng tay cha thì ông mới lưu luyến buông tay.
Ta đẩy ông ra, có chút giận dỗi nói:
"Cha, đừng ôm nữa, con sắp không thở nổi rồi, cha mau đi đi." Ta thúc giục ông.
Cha thật sự quay lưng đi, bước chân nặng trĩu mà lại vội vã.
Trong lòng ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không giống mọi khi nhưng lại không thể nói rõ được chỗ nào khác biệt.
Ta chạy theo ông, gọi: "Cha, cha!"
Nhưng ông không quay đầu lại nữa.
Sau này, tiểu thiếu gia được đính hôn với ta, cậu ta nói với ta rằng:
"Gia đình ngươi đã bị giết hết rồi. Cha ngươi, mẹ ngươi, cả dì ngươi đều bị chặt đầu!"
"Đầu họ bị treo trên cổng thành, đung đưa suốt nhiều ngày..." Cậu ta cười ngả nghiêng, dáng vẻ vui mừng khôn xiết.
Nhưng những lời ấy, ta đều không tin lấy một chữ!
Ta chạy đến hỏi bá phụ:
"Bá phụ, bá phụ, cha con khi nào sẽ đến đón con? Liệu ông ấy có quay lại đón con không?"
Bá phụ nhìn ta với ánh mắt lộ vẻ không đành lòng rồi ông cúi xuống vỗ đầu ta, nói:
"Cha con đã đắc tội với người không thể đắc tội, ông ấy đã chết rồi."
Ta òa lên khóc.
Bá phụ lại tiếp tục nói:
"Nhưng bá phụ cũng không thể đắc tội với người ấy..."
"Nên chỉ có thể đưa con đi, đừng oán trách bá phụ."
Ta cảm thấy mơ hồ, gật đầu một cái lại lắc đầu một cái, ôm chặt chân của bá phụ mà khóc lớn:
“Con không đi, bá phụ, con không đi, con muốn chờ cha con.”
Ta có chút sợ hãi, không biết bị đưa đi là nghĩa gì, chỉ cảm thấy nếu ta mà đi thì cha ta sẽ không tìm thấy ta nữa.