Lều Vàng Tiêu Tán: Con Đường Báo Thù Của Nàng Tỳ Nữ

Chương 5



Mái tóc ban ngày vẫn buộc cao giờ phút này đã xõa tung, từng sợi đen nhánh như suối chảy buông xuống sau lưng, vừa lười biếng lại vô cùng tùy ý.

Hàng mi đen dài rũ xuống, yên tĩnh tựa như đang chìm vào giấc ngủ.

Ta thành kính quỳ xuống bên chân chàng, ôm chậu nước trong tay, nhớ lại lời bà mụ dạy dỗ, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, nô tỳ hầu ngài rửa chân."

Chàng không phản ứng.

Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ điện hạ ngủ thiếp đi rồi?

Ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt lạnh băng của chàng.

Tim ta lập tức trầm xuống.

Chàng lãnh đạm hỏi:

"Ngươi... rốt cuộc là ai?"

Giọng chàng lạnh tựa băng giá, không hề có một chút độ ấm nào.

Ánh mắt kia, lạnh lẽo đến tận xương tủy không còn chút ấm áp thường ngày.

Hoàn toàn khác với chàng của trước đây.

Ta run rẩy, trong lòng hoảng loạn.

Tại sao chàng lại hỏi ta như vậy?

"Nô tỳ, chỉ là một kẻ mồ côi không cha không mẹ."

Chàng tựa tay lên thành ghế gỗ tử đàn, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo:

"Ngươi cho rằng, ta dễ lừa như mẫu phi sao?"

Một tầng mồ hôi lạnh túa ra trên lưng ta.

Trong lòng bối rối, ta thận trọng suy đoán ý tứ của chàng…

Rõ ràng chàng có một dung mạo đẹp đến siêu phàm thoát tục, làn da trắng lạnh như tuyết, ngũ quan đoan chính, sống mũi cao thẳng, chân mày sắc sảo, bờ môi mỏng nhẹ…

Nhưng trong đáy mắt lại tràn ngập sát ý! "Nô tỳ… không dám nói một lời dối trá…"

Bỗng nhiên, chàng bật cười.

Tim ta thắt lại, bàn tay bất giác siết chặt trong tay áo.

Dù đã cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn không thể giấu nổi tia hoảng loạn trong mắt và dĩ nhiên, Tiêu Diệp đã nhạy bén bắt được nó.

Chàng chậm rãi cúi xuống, khuôn mặt tiến sát lại gần ta.

Khí thế đế vương không giận mà uy, áp bức đến nghẹt thở:

"Toàn là lời dối trá."

Bản năng khiến ta kinh hoảng, lập tức phủ phục trên mặt đất, nặng nề dập đầu:

"Nô tỳ không dám."

"Câu chuyện ngươi bịa ra để lừa mẫu phi sơ hở chồng chất." Chàng nghiến răng, ánh mắt loé lên một tia tàn nhẫn. "Giờ còn dám giở trò với ta?"

Ta không tin nổi mà ngước lên nhìn chàng, trong mắt dâng đầy uất ức và nước mắt.

Nhưng ta vẫn ngồi thẳng lưng, giọng nói kiên định:

"Nô tỳ xuất thân thấp kém, nhưng tuyệt không phải kẻ bịa đặt xảo trá."

"Điện hạ đã cứu nô tỳ trước mặt bao người, thì mạng này từ lâu đã là của điện hạ."

"Nếu điện hạ không tin nô tỳ, thì nô tỳ sống còn có nghĩa lý gì? Mạng này chẳng đáng giữ nữa."

Ta một hơi nói xong, rút cây trâm cài trên đầu xuống, nhắm thẳng vào cổ rồi mạnh mẽ đâm xuống.

Tiêu Diệp phản ứng cực nhanh, lập tức siết chặt cổ tay ta chặn lại.

Ánh mắt chàng dịu đi một chút nhưng lại lạnh lùng cười hỏi:

"Ngươi thật nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi?"

Bàn tay thô ráp của chàng bóp chặt cổ ta.

Người luyện võ ra tay chỉ cần chút lực, nước mắt của ta lập tức trào ra, hơi thở nghẹn lại, mặt cũng vì thiếu khí mà đỏ bừng.

Ta đưa tay cào cấu chàng, nhưng cổ tay chàng cứ như thép rắn, chỉ bằng một tay đã khiến ta dù có giãy giụa thế nào cũng không thể lay động nổi.

Chàng vẫn bất động như núi, bàn tay từng chút một siết chặt hơn.

Ta nhắm mắt lại ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn mặc cho chàng bóp cổ.

Không biết vì sao, nhưng nếu chết đi trong tay chàng, ta lại không hề cảm thấy hối tiếc.

Cuối cùng chàng vẫn thả tay ra.

Đôi mắt đen láy, sâu thẳm như vực thẳm nhìn ta chằm chằm.

Ta không tự chủ được mà run lên.

Chàng nhìn bộ dáng sợ hãi của ta, khẽ cười khẩy, giọng điệu chế giễu:

"Cũng biết sợ cơ đấy."

Nói xong, chàng giật mạnh cây trâm bên còn lại trên tóc ta, mặc cho mái tóc dài đổ xuống như thác.

"Cạch!"

Cây trâm bị ném xuống đất.

Ta sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng…

Dù trong phòng có lò sưởi, đầu xuân cũng không lạnh lắm nhưng theo lời bà mụ dặn, ta chỉ mặc một lớp áo lụa mỏng nhẹ, hơn nữa nền nhà lại lạnh thấu xương, nước mũi ta sắp rơi xuống đất rồi.

Nhân lúc chàng không để ý, ta vội dùng tay áo lau mạnh một cái.

Lau xong, ta lén ngẩng đầu liếc nhìn chàng một cái.

Phát hiện nét mặt chàng càng căng cứng hơn…

Ta hoảng sợ, lập tức cúi gằm đầu xuống thấp hơn nữa, suýt chút nữa đập đầu xuống đất.

Từ trên đỉnh đầu ta, truyền đến một tiếng thở dài...

"Ngươi còn có bộ dạng mất mặt hơn nữa, ta cũng chẳng phải chưa từng thấy."

??? Ý gì đây ???

Chàng đang nói đến ngày chàng cứu ta ư?

Nhắc lại chuyện này làm gì?

Chàng muốn đánh vào tâm lý ta sao???

Một trận tiếng y phục sột soạt vang lên, chàng quỳ xuống trước mặt ta, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm, không nói một lời.

Ánh mắt vẫn đầy sự hoài nghi và không tin tưởng.

Bốn mắt giao nhau, lòng ta bỗng nhiên chùng xuống, chàng là người cũng vừa mới mất mẫu phi mà…

"Điện hạ…" Ta không kiềm được mà rơi nước mắt.

Chàng do dự trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng vén mái tóc ta, hai tay đặt lên phần áo trước ngực ta, đôi mắt lóe lên tia dao động…

Đêm nay, vốn dĩ ta đã chuẩn bị để cùng chàng viên phòng.

Bàn tay chàng rất ấm, ta vô thức ôm lấy cánh tay chàng.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, chàng siết chặt tay, xé toạc y phục ngoài của ta.

Bên trong ta chỉ mặc một lớp yếm mỏng bó sát, theo lời ma ma dặn dò trước đó, ta cố tình đẩy bộ ngực đầy đặn trắng nõn ép sát để tạo ra khe sâu…

Ta có chút xấu hổ, cúi thấp đầu xuống.

Nhưng chàng chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi lạnh nhạt quay đầu đi, giọng nói rét buốt:

"Quỳ đến giờ Tý, sau đó, cút."

Ta sững sờ…

 

Ngày hôm sau, toàn bộ phủ đều biết là ta, một nha đầu thông phòng, đêm qua bị hoàng tử đuổi ra ngoài trong tình trạng áo quần xộc xệch, nhục nhã ê chề.

Được sủng, nhưng chẳng được ái.

Lời đàm tiếu nổi lên khắp nơi.

Ai nấy đều cười nhạo:

"Loại nữ nhân như ả ta, gặp nhiều rồi. Mặt dày không biết xấu hổ, muốn bò lên giường của điện hạ."

"Cũng không tự soi lại xem mình có đáng giá bao nhiêu."

Ta quỳ trên đất suốt một đêm.

Sau đêm đó, ta bị nhiễm phong hàn rồi ngã bệnh.

Nhưng trong phủ này, kẻ nào cũng chỉ biết nịnh trên đạp dưới, không ai đoái hoài đến ta.

Mỗi ngày chỉ ném cho ta chút cơm thừa canh cặn để mặc ta tự sinh tự diệt.

Mấy nha hoàn xinh đẹp bên cạnh Tiêu Diệp càng xem ta như cái gai trong mắt, hễ có cơ hội liền kiếm cớ lôi ta vào nhà chứa củi mà hành hạ.

 

11

Chớp mắt lại thêm nửa tháng trôi qua.

Ta rất rõ ràng, thời gian dành cho ta chẳng còn bao nhiêu!

Ta âm thầm quan sát.

Những ngày gần đây, Tiêu Diệp thường sớm đi khuya về, hơn nữa mỗi đêm trở lại càng lúc càng trễ.

Không khí phảng phất như báo hiệu một cơn bão giông sắp kéo đến.

Chương trước Chương tiếp
Loading...