Lều Vàng Tiêu Tán: Con Đường Báo Thù Của Nàng Tỳ Nữ

Chương 9



Khi trời vừa sáng, thủ lĩnh Nam Chiếu chậm rãi cưỡi ngựa đến.

Sau lưng ông ta kéo theo một chiếc xe ngựa.

Các binh lính của ông ta ngay lập tức xôn xao.

Trên chiếc xe ngựa, một người bị buộc trong tình trạng máu me đầy mình.

Tứ chi bị đóng đinh vào giá gỗ, tai bị cắt đi, tay chân bị chặt sạch.

Miệng bị khâu lại, lưỡi cũng bị cắt đứt.

Chỉ cần liếc nhìn một cái từ xa, ta đã loạng choạng, không thể đứng vững.

Đó là chồng của ta, là cha của con ta, đó chính là Tiêu Diệp!

Lòng ta nghĩ thầm, chàng hẳn là rất đau đớn!

Thế mà chàng lại chỉ im lặng chịu đựng không một lời oán thán.

Dẫu rằng đêm qua chàng vẫn ôm ta, nói rằng sẽ cùng ta quay về tìm An nhi.

Môi ta run rẩy, không thể thốt nên lời…

Thủ lĩnh Nam Chiếu nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cút ra khỏi Nam Chiếu, để lại một mạng chó cho Tiêu Diệp.” Tiêu Diệp ngẩng mặt lên, ánh mắt chàng ngay lập tức gặp ta.

Trong mắt chàng là nước mắt, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.

Chàng khẽ lắc đầu. Ta đưa tay che mặt, không dám nhìn chàng nữa.

Bàn tay ta run, cả người ta cũng không ngừng rùng mình.

Các binh sĩ lại xôn xao.

Họ muốn cứu tướng quân!

Ta biết, không thể chần chừ thêm nữa.

Ta rút tay về phía sau lưng, đồng thời chậm rãi nhưng rõ ràng làm dấu miệng với Tiêu Diệp:

“Xin lỗi. Ta yêu chàng.”

Ta phóng nhanh mũi tên, ngắm chuẩn một phát trúng ngay tim. 

Ta đã giết chết phu quân của mình.

Ngay sau đó, mũi tên thứ hai bay về phía thủ lĩnh Nam Chiếu. 

Đáng tiếc hắn ta né được một chút, chỉ trúng vai trái.

“Giết!”

Ta ra lệnh một tiếng.

Các tướng sĩ liền xông lên như vũ bão.

Ta liền lao về phía thủ lĩnh, điên cuồng vung kiếm đâm về phía hắn ta.

Không biết chém bao nhiêu nhát, không biết đánh bao lâu, ta nghe thấy tiếng hoan hô của các chiến sĩ.

Nam Chiếu đã bại.

Chúng ta thắng rồi.

Cơn thù hận của chúng ta đã được trả.

Ta muốn chạy về phía Tiêu Diệp.

Nhưng bước chân thật nặng nề.

Nhìn xuống, bụng ta đã bị kiếm đâm thủng từ lúc nào.

Trên người cũng đã trúng vô số nhát đao.

Máu không ngừng chảy ra từ chiến giáp.

Ta cầm kiếm chống xuống đất, từng bước một tiến về phía chàng.

Ta muốn nói với chàng. 

 Thù này đã trả, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.

Con của chúng ta sẽ sống thật tốt, không còn phải chịu đựng số phận như chúng ta nữa…

“Chúng ta sẽ không bao giờ phải chia xa nữa, có được không?” Là giọng của Tiêu Diệp!

Ta quay lại.

Là chàng, giống như ngày đầu chúng ta gặp gỡ.

Cưỡi chiến mã cao lớn, đưa tay về phía ta.

Cảm giác dưới chân nhẹ bẫng.

Ta mỉm cười thật ngọt ngào:

“Được.”

Ta bước nhẹ nhàng tiến về phía chàng. 

Chàng vươn tay ôm lấy ta, kéo ta vào lòng, rồi cưỡi ngựa phi đi.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

 

 

Chương trước
Loading...