Đốt Cháy Lý Trí

Chương 6



Tôi cau mày, anh ấy điều tra tôi? "Em không hiểu anh đang nói gì."

Anh ấy cười cay đắng: "Lương Tiêu đã đánh nhau với anh."

"Chỉ có anh biết mối quan hệ giữa em và anh ta, nếu em để tâm, anh sẽ giúp em giữ bí mật."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, "Nếu anh đã biết chuyện này, thì cũng nên hiểu vì sao em từ chối anh."

Giang Thịnh nắm lấy tay tôi: "Anh ta có thể cho em, tại sao anh không thể? Hay là em chê anh cho quá ít?"

Tôi mệt mỏi đến cực độ, hất tay anh ấy ra, sải bước rời đi.

Năm tiếp theo, tôi sống rất bận rộn.

Những đêm giật mình tỉnh giấc, không còn ai dí dao ép tôi trả nợ nữa, mà thay vào đó là căn phòng tôi từng ở trong biệt thự kia.

Bóng dáng cao lớn nằm trên giường, rõ ràng dáng vẻ rất thả lỏng nhưng lại như một con báo săn đang chờ thời cơ, giây tiếp theo có thể bóp chết tôi bất cứ lúc nào.

Tôi thở hổn hển tỉnh giấc, may mắn nhận ra tất cả chỉ là mơ.

Tại sao cứ luôn gặp ác mộng? Tôi bực bội vò tóc.

Hóa ra những giấc mơ này đều là điềm báo, làm gì có con đường trả nợ nào bằng phẳng chứ?

 

13

Công ty tôi làm việc tên là Khoa Hưng. Dù nhỏ nhưng đầy đủ mọi chức năng, mô hình kinh doanh tinh gọn nhưng hiệu quả đã thu hút một lượng khách hàng mà các công ty lớn không thể tiếp nhận.

Đôi khi, “không thể tiếp nhận” cũng có thể là “không nên tiếp nhận”. Đáng tiếc là bộ phận kiểm soát rủi ro của công ty tôi rõ ràng chưa làm tốt nhiệm vụ của mình.

Sau vài lần liên tiếp khách hàng quỵt tiền, đám kỹ thuật toàn đàn ông trong công ty mới nhận ra rằng chúng tôi đã gặp phải một vụ lừa đảo thương mại.

Số vốn đầu tư không thể thu hồi, dòng tiền bị cắt đứt nên chưa đầy ba tháng, ông chủ đã đóng cửa công ty.

Là một thực tập sinh, việc tôi có thể nhận lại đầy đủ tiền lương đã là may mắn lắm rồi.

Năm đó, tôi vừa kết thúc năm hai đại học, dự định qua Tết sẽ tiếp tục nộp đơn xin việc.

Đương nhiên không có lương nghĩa là không thể trả nợ. Vậy nên trong thời gian về nhà nghỉ Tết, tôi vẫn phải tìm việc làm thêm.

Tôi quay lại làm ở một khách sạn năm sao mà trước đây từng làm việc. Chủ khách sạn là bạn của ba tôi, ông ta từng nhận được sự giúp đỡ của ba, nên mới miễn cưỡng đồng ý cho tôi vào làm chân phụ bếp.

Bố cục của khu bếp vẫn không thay đổi. Ở bãi đất trống phía sau cửa sau, từ rất lâu trước đây, có một phong thư thông báo trúng tuyển đã bị xé vụn và vứt vào thùng rác.

Tôi còn nhớ một gã say rượu từng trêu chọc tôi, và tôi đã cầm dao làm bếp đuổi hắn chạy cả mấy trăm mét.

Nhớ lại chuyện cũ, tôi có chút buồn cười. Nhìn thấy khóe môi mình cong lên một cách xa lạ, tôi mới nhận ra rằng đã rất lâu rồi mình chưa từng cười.

Bãi đất trống phía sau cửa sau rất rộng, đi xa hơn một chút là một bãi cỏ, nhưng vào mùa đông trông có phần tiêu điều.

Tôi nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Một người quay lại, đó là Lâm Hạo.

Trong mắt cậu ta thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi quay sang nói gì đó với người bên cạnh.

Tôi đã nhận ra người đó là ai. Dù trong lòng dâng lên cảm giác muốn bỏ chạy, tôi vẫn cố kiềm chế lại. Khi Lương Tiêu quay người lại, bản năng của một nhân viên công sở như tôi trỗi dậy, tôi lập tức nở một nụ cười, vẫy tay chào bọn họ.

Anh ta khựng lại một chút, đôi mắt hơi nheo lại, rồi dập tắt điếu thuốc trong tay. Không biết anh ta nói gì với Lâm Hạo, sau đó Lâm Hạo quay người rời đi, còn anh ta thì bước về phía tôi.

Tôi có chút căng thẳng, cúi đầu nhìn xuống chiếc tạp dề hồng kẻ caro hình gấu nhỏ trên người, do dự không biết có nên cởi ra hay không.

Ồ, ngón tay tôi vừa mới nhặt hành lá dính đầy bùn đất, móng tay cũng lấm lem đen kịt.

Tô Hựu, mày đâu có đi xem mắt, nghĩ mấy chuyện này làm gì? Chẳng lẽ anh ta là người trong mộng của mày sao?

Không, tất nhiên là không.

Tôi và anh ta trước đây từng có một mối quan hệ không thể công khai – người bao nuôi và tình nhân.

Bây giờ, sau này, mãi mãi… chúng tôi chỉ là những người xa lạ.

Nghĩ thông suốt, tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta.

 

14

"Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?"

"Tổng giám đốc Lương chẳng phải đã đính hôn rồi sao? Nhắn tin cho tôi có thích hợp không?"

Anh ta dường như cảm thấy buồn cười, "Tôi đính hôn với ai chứ?"

Giả vờ ngu ngơ cũng giống ra phết. Tôi cảm thấy vô vị, liền quay đầu bỏ đi.

Anh ta nắm lấy tay tôi, dù nhìn thấy bùn đất vàng đen trên đó cũng chẳng thèm để ý, "Em có hiểu lầm gì không? Người đính hôn với Trình Hi Nguyệt là em trai tôi."

Tôi giật tay ra, "Vậy thì sao? Chẳng liên quan gì đến tôi cả."

"Tô Hựu," ánh mắt anh ta đen láy sâu thẳm, "theo tôi về đi."

"Lúc trước chính anh là người bảo tôi cút đi."

"Nhưng có ký hợp đồng không?"

"Cái gì?"

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt không dao động, "Ba năm thời hạn, lúc trước đã ký hợp đồng rồi. Cô Tô mới thực hiện một năm đã mất hút hai năm, vi phạm ý quy định của bên A, đã tính là vi phạm hợp đồng."

Tôi trợn mắt sững sờ. Chúng tôi đúng là đã từng ký một hợp đồng.

Với một mối quan hệ không thể công khai như thế này, dù có vi phạm hợp đồng đi nữa, anh ta thực sự sẽ kiện tôi sao?

Tôi không chắc anh ta có điên đến mức đó không.

Nhưng điều tôi chắc chắn là, nếu vụ việc ầm ĩ đến tòa án, tôi và mẹ coi như xong đời.

Cuối cùng, tôi theo Lương Tiêu về nhà.

Tin tốt là… anh ta đã cho tôi một sự lựa chọn.

 

15

Một lần thanh toán dứt điểm ba triệu, hoặc kéo dài mối quan hệ này vô thời hạn với ba trăm nghìn mỗi tháng.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Nghe lựa chọn của tôi, anh ta dường như không hề bất ngờ.

Ánh đèn mờ ảo, cà vạt quấn từng vòng quanh cổ tay tôi, tôi chậm rãi nâng chân, quấn lấy eo anh ta.

Cơn cuồng loạn đêm nay đã vượt xa giới hạn chịu đựng của tôi. Anh ta như một con thú hoang mất kiểm soát, sự hoảng loạn lấp đầy cơ thể tôi, cho đến khi đôi mắt tôi cũng nhuốm đầy dục vọng trầm mê.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng xung quanh cũng rơi vào tĩnh lặng. Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá, chầm chậm mở mắt.

Anh ta đặt một tờ giấy đỏ trên ngọn lửa bật lửa, đốt cháy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...