Đốt Cháy Lý Trí

Chương 8



Ông ngoại tình với ngôi sao nữ nổi tiếng Tiêu Tình, trong khi đó mẹ tôi lại mắc bệnh hiểm nghèo.

 Sau khi mẹ qua đời, Tiêu Tình sinh một đứa con trai. Cha tôi cẩn thận hỏi tôi:  "Con có muốn ra nước ngoài du học không?"

Ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nên tôi đồng ý.

 Điều kiện duy nhất là cha tuyệt đối không được tái hôn.

Mọi chuyện vốn dĩ vẫn yên ổn cho đến vài năm sau, Lâm Hạo từ trong nước gửi tin tức đến: Lương Nhạc muốn cưới Tiêu Tình.

 "Anh em, em trai anh đã vào đại học rồi đấy, nếu anh còn không về thì cái nhà này sắp bị người khác chiếm mất rồi!"

Thực ra tôi vẫn luôn theo dõi tình hình của gia đình. Những năm qua, Lương Nhạc chìm đắm trong những chuyến du lịch hưởng lạc cùng vợ trẻ, khiến nhiều thương hiệu dưới trướng Lương Thị bị những ngành công nghiệp mới nổi đe dọa nghiêm trọng.

Tôi đã đạt đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp trong thời gian ngắn nhất và lập tức trở về nước.

Sau khi về nước, tôi không có chỗ đứng vững chắc trong Lương Thị. Người đầu tiên chìa cành ô liu với tôi là Tập đoàn Trình Thị.

 Thiên kim nhà họ Trình thích tôi, chỉ là yêu đương một chút thôi nên tôi đồng ý.

Cố gắng xoay chuyển tình thế, cảm giác như tim bị thiêu đốt dưới cái nắng gay gắt, đó là mùa hè khó khăn nhất của tôi.

Nửa đêm, tránh xa mùi rượu nồng nặc của những buổi tiệc xã giao để ra ngoài hít thở không khí, tôi thấy một cô gái nhỏ vừa khóc vừa xé nát tờ thông báo.  Cảnh tượng đó mãi về sau vẫn quẩn quanh trong đầu tôi, nỗi đau buồn của cô ấy lại giống hệt với nỗi đau âm ỉ trong những đêm tôi tỉnh mộng.

Đồng cảnh ngộ, vốn tự cho rằng mình là người lạnh nhạt, thế mà tôi lại nảy sinh một cảm xúc kỳ lạ gọi là xót xa đối với một người xa lạ.

 Tôi muốn an ủi cô ấy, nhưng lại quên mất rằng bản thân không giỏi thể hiện sự quan tâm.

Tôi chỉ biết huýt vài tiếng sáo.

Cô ấy quả nhiên nhìn sang.

 Chưa nghĩ ra lời nào để nói, tôi lại huýt sáo một tiếng.  Cô ấy khẽ run lên, quả nhiên không khóc nữa.

Tôi bước về phía cô ấy: "Cô bé, anh nói chuyện với em một chút nhé?"  Thế nhưng cô lại quay đầu chạy thẳng vào bếp.

Khi bước ra, trong tay cô ấy cầm theo một con dao làm bếp, ánh mắt sắc lạnh như thể đã chuẩn bị quyết tử.

 Cô ấy giơ dao lên, nếu tôi không chạy thì đúng là kẻ ngốc. Nhưng con nhóc này lại đuổi theo tôi không tha.

Dù đã lâu không chạy đường dài, cuối cùng tôi vẫn bỏ xa cô ấy.

 Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi tự nhủ rằng mình không nên tùy tiện mềm lòng.

 Nhưng tôi nhanh chóng hối hận.

Sau khi hỏi thăm đầu bếp chính về danh tính của cô ấy, tôi nhanh chóng tìm được người.

 Khi đó tôi còn chưa hiểu sức mạnh của tình yêu, chỉ đơn thuần muốn đến gần cô ấy hơn.

Trình Hi Nguyệt nhanh chóng nhận ra thái độ hời hợt của tôi, liền tìm một người bạn trai mới để kích thích tôi.

 Thật ngốc, cá mắc câu là vì có mồi, còn cô ta đối với tôi chẳng có chút hấp dẫn nào.

Lấy lý do bị cắm sừng, tôi công khai danh phận bạn gái của Tô Hựu trong vòng tròn của mình.

 Nhưng Trình Hi Nguyệt vẫn chưa chịu buông tay, còn nhân lúc Tô Hựu xuống lầu, bất ngờ ôm lấy tôi, cố tình để cô ấy nhìn thấy.

Tôi vội vàng giải thích với Tô Hựu nhưng rõ ràng cô ấy không để tâm.

 Xem ra tôi cũng không phải là con mồi của cô ấy, đúng là nhân quả báo ứng.

Chẳng bao lâu sau, tôi biết đến sự tồn tại của Giang Thịnh, một người anh thanh mai trúc mã đã luôn bên cạnh cô ấy từ nhỏ.

 Đáng tiếc là cậu ta bị cha mẹ quản quá chặt, ánh mắt lúc nào cũng trong veo đầy ngu ngốc, còn mơ tưởng dùng việc làm gia sư để giúp cô ấy trả nợ, ha.  Ngây thơ ngu ngốc thì sao chứ? Cô ấy vẫn thích cậu ta mà.

Tập đoàn Trình thị bắt đầu có nhiều động thái ngầm, nội bộ thì lung lay, bên ngoài thì xuất hiện những chiếc gai nhỏ li ti, khiến tôi phiền không chịu nổi.

Tôi hẹn gặp Trình Hi Nguyệt bên bờ sông, cô ta nói chỉ cần tôi đính hôn với cô ta thì Trình Thị sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của tôi.

 Xem ra cô ta hoàn toàn không hiểu sự tàn nhẫn của người cha cáo già của mình.

Tôi giả vờ đồng ý.

 Nhân lúc cô ta đang bất hòa với cha mình, tôi liên hệ với phóng viên Nguyễn Như từ trước, để cô nàng đưa tin về những sai sót trong dự án của Trình Thị.  Từ đó trở đi Trình Thị và tôi hoàn toàn cắt đứt quan hệ.

Mà em trai tôi, người đang học đại học lại bắt đầu theo đuổi Trình Hi Nguyệt.  Cuộc chiến bước vào giai đoạn căng thẳng tột độ, mỗi một bước đi đều quyết định sự sống còn của tập đoàn, nhưng tôi vẫn dành thời gian để đến đón cô ấy sau kỳ thi.

Cũng chính vào ngày hôm đó, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ vị trí của mình trong lòng cô ấy, một kẻ không thể lộ diện, một mối quan hệ đáng xấu hổ.  Những điều tôi làm vì cô ấy, cuối cùng lại trở thành công lao của một người khác. Tôi sợ dồn ép cô ấy quá mức, nên không nỡ vạch trần sự thật.

Khoảng thời gian đó, công ty rơi vào tình trạng thiếu hụt tài chính chưa từng có, đến mức tôi thậm chí không xoay sở nổi ba triệu tiền vốn lưu động.  Nếu cô ấy không thích tôi thì chi bằng nhân cơ hội này, cứ để cô ấy rời đi trước, cho cả hai chúng tôi một khoảng không gian.

"Tại sao không thể nói ra? Tôi với Giang Thịnh có gì khác nhau?"

 "Em thích hắn đến vậy sao?"

 "Em có thể tiếp tục giả ngốc, cũng có thể thích người khác, tôi – Lương Tiêu – cũng không nhất thiết không phải em thì không được."

Những lời trong lòng bật ra khỏi miệng, dù có phải làm tổn thương cô ấy cũng không hối tiếc, nhưng ai biết được rằng trái tim tôi lại đang rỉ máu.

Sau khi cô ấy rời đi, tôi ra nước ngoài tìm cơ hội. Đúng lúc gặp được Tô Tịch Quốc, trong thời gian ở Cambridge, nhờ vào nhạy bén thương mại, tôi đã giúp ông ta một lần. Bây giờ công ty của ông ta đang trên đà phát triển.

Tô Tịch Quốc giúp tôi liên hệ với một bậc thầy làm bánh cổ truyền, đề xuất tôi mở chuỗi cửa hàng từ góc độ phát triển món tráng miệng đặc trưng.

 Thế là điểm đột phá để cứu lấy Lương Thị được xác định tại đây.

Trong hai năm, tôi nhanh chóng giành lấy phần lớn cổ phần của Lương Thị, dù Tiêu Tình có gả vào nhà họ Lương cũng không thể thay đổi người thừa kế.  Ba triệu lúc trước giờ đã không còn là vấn đề.

Tôi vẫn chưa có thời gian để tìm cô ấy, không ngờ cô ấy lại tự đến tận cửa.  Cô ấy lạnh lùng đến đáng sợ, buộc tôi phải dùng hợp đồng để uy hiếp.

Vẫn là uy hiếp có tác dụng, cô ấy lại một lần nữa thỏa hiệp.

Đêm đó tôi chưa kịp tận hưởng trọn vẹn sự chiếm hữu. Tôi cầu xin cô ấy ở lại, nhưng ánh mắt lạnh lùng của cô ấy khiến tôi phát điên hết lần này đến lần khác. Nhìn cô ấy mất kiểm soát dưới thân tôi, cầu xin tha thứ, từng tế bào trong cơ thể tôi đều sôi sục gào thét.

"Tổng giám đốc Lương đã thỏa mãn cơn thèm muốn trả thù, ngày mai phiền anh chuyển tiền vào tài khoản của tôi."

Trả thù? Ha.

Lời nói ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu khiến tôi bừng tỉnh. Lần thứ hai tôi đuổi cô ấy đi.

Tôi định hẹn hò với những quý cô đang chìa cành ô liu về phía mình, nhưng khi nghe tin Tô Hựu đính hôn, tôi lập tức hủy bỏ mọi kế hoạch.

Suy nghĩ lý trí chẳng thể ngăn cản hành động của tôi.

Tôi chủ động tiết lộ tin mình đã quay về với Tô Tịch Quốc, ông ta vui mừng hớn hở mời tôi đi ăn.

 Tôi đã đạt được mong muốn của mình, được gặp cô ấy.

Tôi thú nhận tất cả với cô ấy và xé bỏ bản hợp đồng.

Cuối cùng cô ấy đồng ý hợp tác với tôi, hủy bỏ hôn ước với Giang Thịnh.

 Cô ấy nói rõ với cha mẹ về người thực sự đã bên cô ấy suốt những năm qua.

Lần này, tôi cuối cùng cũng có một danh phận, trở thành "bạn trai cũ" mà cô ấy thừa nhận.

 Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Tô Tịch Quốc cùng vợ ra nước ngoài, còn Tô Hựu trở về thành phố S học tập và tìm việc.

Lần này, tôi bám theo cô ấy.

Nhìn lại quá khứ, con đường này tôi đã đi một cách thật quanh co. Có phải vì tôi không biết cách yêu một người không? Tôi thà chết cũng không chịu thừa nhận rằng giữa chúng tôi không có duyên phận.

May mắn thay là cuộc đời vẫn còn dài. Tôi nguyện ý từ từ học cách yêu.

Hựu Hựu, chờ anh thêm một chút nữa, có được không?

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...