Một Tuần Làm Người Lạ

Chương 8



Anh ta tính tình lạnh lùng, cho nên khi tỏ vẻ yếu đuối thân mật như vậy, lại càng có sức sát thương.

15

Trước đây tôi từng nghĩ Chu Tố chỉ đối xử như vậy với mình tôi, xem như là sự thiên vị độc nhất vô nhị.

Giờ đây lại cảm thấy, biểu hiện độc nhất vô nhị này cũng chẳng có tác dụng gì, phần lớn chỉ là muốn lừa gạt tôi, che đậy vấn đề mà thôi.

Như thể làm vậy thì mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Anh ta mấy ngày trước cảm cúm sốt chưa khỏi, hôm qua lại uống nhiều rượu như vậy, bệnh tình không nặng thêm mới lạ.

Anh ta hối hận rồi, liền lợi dụng bệnh tình của mình giở trò.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Dịch Trì đã ném bài xuống, cười lạnh lùng vạch trần anh ta: “Đến thời đại nào rồi mà còn chơi khổ nhục kế? Ốm thì đi tìm bác sĩ chữa, học tỷ cũng không kê đơn cho anh đâu. Khuyên anh một câu, viêm phổi nặng là thật sự có thể chết đấy.”

Sắc mặt Chu Tố lập tức tối sầm lại, vẻ phong độ thường ngày hoàn toàn biến mất: “Chuyện giữa chúng tôi, không đến lượt người ngoài như cậu xen vào.”

Dịch Trì vẫn cười, còn cười đặc biệt tươi, đâm dao vào tim Chu Tố: “Có sao đâu? Dù sao cũng nhanh thôi, anh cũng sắp thành người ngoài rồi.”

“Cậu…”

Chu Tố tức đến nghẹn họng, đột nhiên choáng váng, ngã về phía sau.

Tôi theo bản năng đứng dậy kéo anh ta lại.

Dịch Trì mắt nhanh tay lẹ, một tay kéo tôi ra, lớn tiếng hô hoán: “Ôi chà, Chu tổng ngất xỉu rồi sao? Mau mau mau, ai giúp gọi 115 với! Tôi đưa anh ấy xuống lầu trước!”

Không đợi những người khác phản ứng, anh ta đã chủ động vác Chu Tố chạy về phía thang máy.

Trông anh ta làm việc đó chẳng tốn chút sức lực nào, đôi chân dài chạy rất nhanh.

Phòng tập gym quả thật không phí tiền.

Tôi sợ anh ta lại giở trò, vội vàng đuổi theo.

Không ngờ cô trợ lý nhỏ của Chu Tố vẫn luôn đợi trong xe, lúc này mắt cô ta gần như trợn tròn: “Chị Vân Khê, Chu tổng sao thế ạ?”

“Có xe rồi à? Vừa hay!”

Dịch Trì sải bước dài nhét Chu Tố vào xe, rồi đẩy vai cô trợ lý nhét vào ghế lái.

Động tác liền mạch.

Rồi cười híp mắt nói với cô trợ lý: “Cô là trợ lý đúng không? Sếp của cô đột nhiên ngất xỉu rồi, viêm phổi nặng thêm, bệnh tình khẩn cấp, tuyệt đối không được chậm trễ, cô mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi!”

“A? A… vâng, vâng! Em đi ngay đây!”

Tôi trơ mắt nhìn cô trợ lý nhỏ sợ bị đuổi việc đạp ga cho xe lao đi.

Dịch Trì đắc ý trở lại bên cạnh tôi, đòi thưởng: “Giúp chị tống khứ tên cặn bã rồi, chị định cảm ơn em thế nào?”

Tôi im lặng hồi lâu rồi –

“… Học đệ, em hơi nhiều mưu mẹo rồi đấy.”

Dịch Trì vui vẻ nhận lời: “Học tỷ quá khen, vậy hôm nay chị có thích em hơn một chút không?”

Tôi lập tức quay người: “… Chúng ta về chơi tiếp Đấu Địa Chủ thôi!”

 

16

Cuối cùng tôi đã thắng cuộc thi.

Ông chủ mời những người ở lại ăn cơm.

Nhưng người trả tiền là Dịch Trì.

Anh ta nói đây là tiền ăn bù cho ông chủ.

Ông chủ nói thẻ ăn của công ty có thể gia hạn cho anh ta thêm ba năm.

Giữa tiếng cười nói vui vẻ, Dịch Trì cố ý lượn lờ trước mặt tôi: “Sau này có thể cùng học tỷ ăn cơm rồi.”

Tôi lạnh lùng từ chối: “Không quen.”

Dịch Trì giả vờ đau khổ: “Học tỷ nói vậy vô tình quá.”

Tôi đặt đũa xuống, lần thứ hai nghiêm túc nói với anh ta: “Dịch Trì, dù sau khi chị chia tay với Chu Tố thật sự chọn em, thì tình cảm có được khi người ta đang yếu lòng, em vĩnh viễn sẽ nghi ngờ có bao nhiêu phần chân thật. Ngay cả bản thân chị, cũng không chắc chắn có phải đang lợi dụng em để trốn tránh hay không. Dù em và ông chủ là bạn bè, cũng xin đừng làm phiền chị quá nhiều.”

Vẻ mặt Dịch Trì ngày càng thất vọng.

Tôi nghiến răng nói tiếp: “Chị hy vọng khi đồng nghiệp nói chuyện về chị, chủ đề đừng luôn là những tin đồn tình ái giữa chị và ông chủ ở tầng trên.”

Lần này, Dịch Trì thật sự có chút tổn thương:

“Em hiểu rồi, là em suy nghĩ chưa chu đáo, ngày nào cũng quấn lấy chị đúng là hơi đáng ghét.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Em biết là tốt rồi…”

Dịch Trì đột ngột chuyển chủ đề: “Nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu! Nhìn phản ứng của chị hôm nay, anh học trưởng chắc chắn không có cơ hội rồi. Dù sao em còn trẻ, em đợi được! Đây chính là lợi thế của người nhỏ tuổi hơn!”

Tôi: “…”

Hóa ra tôi phí lời à?

Không để ý đến anh ta nữa, tôi chạy đi chơi trò chơi nhỏ trên bàn ăn cùng các đồng nghiệp.

Họ hợp sức gian lận, không cho tôi thắng.

Tôi buộc phải nhận hình phạt, đổi vai với ông chủ, ngồi trên ghế nhận những lời “quan tâm” đầy ẩn ý của ông chủ.

“Trịnh tổng, mời ngài uống trà.”

“Trịnh tổng, mời ngài ký tên.”

“Trịnh tổng, ngài xem ngân sách bộ phận quý sau có thể thêm hai triệu không ạ?”

Tôi đau khổ kêu la, liên tục van xin: “Ông chủ, tôi sai rồi! Tôi không bao giờ thắng anh nữa! Lát nữa anh sẽ không ám sát tôi chứ?”

Các đồng nghiệp đều hả hê: “Ha ha ha! Trịnh Vân Khê, cậu cũng có ngày này!”

Cảnh tượng xấu hổ này đã bị Dịch Trì chụp lại, anh ta vừa cười trộm vừa gửi vào điện thoại.

Tôi trợn tròn mắt: “Này! Dịch Trì! Em gửi cho ai đấy? Coi chừng chị thủ tiêu em!”

Anh ta lắc đầu: “Không nói cho chị biết!”

Một lúc sau, điện thoại tôi reo.

Trò chơi kết thúc, tôi mới có thời gian cầm lên xem.

Là ảnh Chu Tố gửi bằng WeChat của cô trợ lý.

Trên giường bệnh viện, bàn tay còn đang cắm kim truyền dịch nắm chặt một cây bút.

Dưới tay là ba bản thỏa thuận xử lý tài sản đã ký tên.

[Vân Khê, hai ngày cuối tuần chúng ta hãy nói lời tạm biệt tử tế nhé.]

17

Tôi không còn nhớ đã bao lâu mình chưa có một ngày cuối tuần trọn vẹn bên Chu Tố.

Anh ta luôn rất bận, tôi cũng thỉnh thoảng tăng ca.

Hiếm khi có thời gian rảnh, anh ta cũng sẽ về nhà thăm bố mẹ.

Lần này, tôi không còn đợi anh ta về nhà, cũng không cần phải đi cùng anh ta xã giao.

Không ai ngờ rằng, sắp chia tay rồi, cả hai lại có thời gian.

Chu Tố thận trọng nói: “Hai ngày này chúng ta đừng làm người lạ nữa, cứ đối xử với nhau như bạn bè, thế nào?”

“Được.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...