Nam Thần Cấm Dục

Chương 5



Tạ Thanh Dã lại bắt đầu xấu hổ, kéo chăn che người:

"Em yêu, quay mặt đi, để anh tự làm."

Tôi nhìn chằm chằm hắn mà không nói lời nào.

Một lúc sau, hắn hơi quay đầu, giọng rất nhỏ:

"Xấu lắm, em đừng nhìn."

Tôi kéo mạnh chăn ra:

"Bây giờ mới biết xấu à? Đêm qua sao không thấy anh nương tay?"

Nói xong, tôi cẩn thận làm theo lời dặn của y tá mà bôi thuốc cho hắn, sợ không khéo lại làm hắn đau.

Ngẩng đầu nhìn hắn, tôi bất giác thấy hốc mắt hắn đỏ hoe, như sắp khóc đến nơi.

"Tôi làm anh đau à?"

Hắn hé môi, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời, chỉ lắc đầu.

Sợ hắn ngại không dám than đau, tôi nhẹ nhàng thổi vào vết thương.

Sau khi băng bó xong, tôi liếc nhìn đồng hồ, đã gần đến trưa.

Vừa định bảo hắn tôi sẽ xuống dưới mua đồ ăn, hắn lại lên tiếng trước:

"Muốn đi đón mối tình đầu của em thì cứ đi, anh một mình cũng không chết được."

Nói vậy nhưng bàn tay đang nắm lấy tôi lại không hề buông lỏng chút nào.

Tôi đành giải thích:

"Anh không đói sao? Tôi xuống mua chút đồ ăn rồi về ngay."

Mắt hắn sáng lên vài phần:

"Em không đi đón hắn?"

"Không đi." Tôi gỡ tay hắn ra, dặn dò: "Đừng cử động linh tinh, tôi sẽ quay lại nhanh thôi."

13

Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, một vệ sĩ cao lớn đã chặn đường tôi.

"Cô là Ôn Nhan? Lão gia nhà họ Tạ có lời mời."

Vài phút sau, tôi được đưa đến một phòng bệnh VIP khác trong bệnh viện.

Lão gia nhà họ Tạ tựa lưng vào giường bệnh, gương mặt uy nghiêm lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén đánh giá tôi.

Ông ta đi thẳng vào vấn đề:

"Nghe nói cô và A Dã đã chia tay. Nếu vậy, hãy tránh xa nó ra."

Không khác gì những gì tôi đã đoán trước.

Tôi giữ thái độ bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không luồn cúi:

"Được, tôi hiểu rồi. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước."

Lão gia bỗng bật cười khẽ.

"Bây giờ tôi cũng đã hiểu phần nào vì sao nó lại để tâm đến cô như vậy."

"Nói thật, ban đầu tôi khá hài lòng khi cô làm bạn gái nó. Dù xét về diện mạo hay gia thế, hai đứa đều rất xứng đôi."

"Nhà họ Tạ chúng tôi không cần thiết phải liên hôn, A Dã muốn ở bên ai cũng được. Nhưng nếu chọn một người môn đăng hộ đối như cô, đương nhiên sẽ càng tốt hơn."

"Nhưng kể từ đêm qua, cô tuyệt đối không thể trở thành vợ tương lai của nó nữa."

Thấy tôi không có phản ứng gì, ông ta tiếp tục nói:

"Nó là người thừa kế mà tôi xem trọng nhất, còn xuất sắc hơn cả cha nó."

"Nó có thể tùy ý nuông chiều một người phụ nữ, nhưng tuyệt đối không thể vì một người phụ nữ mà đánh mất lý trí."

Bình luận lập tức bùng nổ—

[Lão gia nói đúng lắm, nữ phụ tránh xa nam chính ra đi!]

[Tôi muốn phong lão gia làm vệ sĩ bảo vệ tình yêu của nam nữ chính.]

[Lão gia mau chóng tổ chức lễ đính hôn cho nam nữ chính đi, để nữ phụ cút sang chỗ khác mà ngồi!]

Rời khỏi phòng bệnh, tôi ngước nhìn về phía phòng bệnh của Tạ Thanh Dã.

Giờ người nhà hắn đã biết chuyện hắn bị thương, có lẽ hắn cũng không cần tôi ở bên nữa, đúng không?

14

Tôi đến sân bay từ sớm, ngồi trong quán cà phê chờ Giang Lê.

Chẳng biết đã ngẩn người bao lâu, đột nhiên bị ai đó véo má.

"Ôn Nhan, sao trông em thảm vậy? Hết đàn ông rồi à?"

Ngẩng đầu lên, người trước mặt chính là Giang Lê—đeo kính râm, mặc vest cổ chữ V màu be, phong thái phóng khoáng, lãng tử.

Tôi hất tay hắn ra: "Anh mới hết đàn ông ấy."

Cãi thì cãi vậy, nhưng vừa gặp hắn, tâm trạng tôi cũng khá lên chút ít.

Giang Lê lớn hơn tôi bốn tuổi, là anh trai cùng mẹ khác cha.

Tuy lớn lên ở nước ngoài, hai anh em ít có cơ hội ở bên nhau, nhưng hễ có thời gian là hắn lại về nước thăm tôi.

Chúng tôi là anh em, nhưng càng giống bạn bè hơn.

Biết tôi chia tay, hắn xoa đầu tôi:

"Đàn ông đầy ra đấy, người cũ không đi sao người mới tới được? Muốn kiểu gì, anh giới thiệu cho."

"Anh cứ giữ lại mà dùng." Tôi chẳng có chút hứng thú nào.

Lần này về nước, chủ yếu hắn muốn xử lý một số công việc.

Rảnh rỗi, hắn thường xuyên đến trường tìm tôi.

Lúc thì đột ngột rủ tôi đi ăn, lúc lại kéo tôi đi chơi.

Trong trường bắt đầu có tin đồn tôi có bạn trai mới.

Không ít người dò hỏi, tôi đều ậm ừ cho qua.

Hôm nay hắn lại đến, bảo tôi đi xem phim với hắn.

Vừa bước ra cổng trường, tôi đã trông thấy Tạ Thanh Dã.

Chúng tôi đã gần mười ngày không gặp, tin tức về hắn đều do tôi đọc được qua bình luận trực tiếp.

Chỉ biết rằng hắn bị lão gia nhà họ Tạ ép ở lại bệnh viện dưỡng thương.

Nhưng chưa được mấy ngày, hắn đã dùng ga giường nhảy qua cửa sổ trốn đi. May mà tầng lầu không cao, hắn không bị thương nặng.

Những ngày sau đó, không ai biết hắn ở đâu.

Giờ gặp lại, bỗng có cảm giác như đã qua mấy đời.

Hắn gầy đi một chút, trông cũng lạnh lùng hơn, đứng lặng trong đám đông, nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi dường như có thể đọc được lời trách móc thầm lặng trong mắt hắn:

"Nhan Nhan, em lừa anh. Rõ ràng nói sẽ quay lại tìm anh."

Tầm nhìn đột nhiên bị một bóng người chắn ngang—Giang Lê không biết đã đứng chắn trước mặt tôi từ khi nào.

"Diễn phim thần tượng đấy à? Đứng ngốc cả buổi rồi."

"Đừng nói với anh là em còn tình cảm với hắn nhé? Có thể kén chọn tí không? Biết rõ hắn yếu s…"

Tôi vội vàng bịt miệng hắn, trợn mắt cảnh cáo.

Nếu không phải không thể lừa hắn bằng lý do mẹ tôi cấm yêu xa, tôi cũng chẳng thèm nói ra chuyện Tạ Thanh Dã "không được".

Giang Lê hất tay tôi ra, bực bội nói: "Được rồi, anh không nhắc tới hắn nữa."

Sau đó khoác vai tôi, kéo đi luôn.

15

Giang Lê đưa tôi đi ăn trước, nhưng Tạ Thanh Dã lại lặng lẽ bám theo.

Hai bàn chỉ cách nhau chừng hai mét.

Giang Lê cố ý trêu tức hắn, cứ quấn quýt bên tôi.

Hết giúp tôi lau miệng, lại bóc tôm cho tôi, miệng liên tục gọi "Bảo bối".

Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng ly bị bóp vỡ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...