Nam Thần Cấm Dục

Chương 7



Sợ Giang Lê tiếp tục lo lắng, tôi khàn giọng trả lời: "Anh, em thực sự không sao."

"Giọng em sao thế?"

Tôi khóc khàn giọng tối qua, nhưng không dám nói, chỉ qua loa đáp: "Bị cảm rồi."

"Em không phải đã quay lại với cậu ta chứ?"

Tôi chần chừ vài giây, Giang Lê lập tức bùng nổ: "Em có biết hôm qua cậu ta trùm bao tải đánh anh không?!"

Nói xong, hắn tức giận cúp máy cái rụp.

Tôi quay đầu nhìn Tạ Thanh Dã, ánh mắt u ám: "Hôm qua anh đánh anh tôi?"

Hắn vội vàng lắc đầu: "Không phải anh! Anh không ra tay!"

"Vậy anh sai người đánh anh ấy?"

"Anh chỉ bảo bọn họ "tiếp đãi tử tế" thôi, là họ tự hiểu sai."

Tôi xắn tay áo, nhếch mép cười lạnh: "Vậy tôi cũng phải "tiếp đãi tử tế" anh một chút."

Nhưng đánh tới đánh lui, chẳng biết thế nào lại thành ra trêu đùa nhau.

Thấy Tạ Thanh Dã lấy lọ thuốc ra lần nữa, tôi sợ đến mức vừa lăn vừa bò xuống giường.

Nhưng lại bị hắn túm cổ chân kéo trở về.

"Bảo bối không phải định tiếp đãi anh sao? Anh còn chưa ăn mà, chạy cái gì?"

"Đồ biến thái, ban ngày ban mặt!"

"Ban ngày nhìn càng rõ."

Tôi còn muốn giãy giụa, nhưng môi đã bị hắn khóa chặt.

Tối đến, lúc dẫn hắn đi gặp Giang Lê, Tạ Thanh Dã lại ăn thêm một trận đòn.

Dẫu vậy, cuối cùng hai người cũng chịu ngồi cùng bàn ăn cơm.

19

Tin tôi và Tạ Thanh Dã quay lại nhanh chóng lan truyền khắp trường.

Ngay sau đó, trên trang confession của trường, hình ảnh tôi cùng Giang Lê đi vào khách sạn bị đăng lên.

Còn có cả ảnh Tạ Thanh Dã bị đánh, rồi cảnh ba chúng tôi cùng ngồi ăn cơm.

Người đăng bài nói tôi đạp hai thuyền bị lật, đời sống cá nhân hỗn loạn.

Còn ám chỉ bọn tôi chơi "ba người", ngôn từ vô cùng khó nghe.

Chỉ trong một đêm, tôi trở thành cái gai trong mắt mọi người. Những ánh nhìn chằm chằm vào tôi đều chất chứa sự khinh thường.

May mà Tạ Thanh Dã nhanh chóng tra ra địa chỉ IP của người đăng bài, không ai khác chính là Thẩm Nam Tịch.

Vừa báo cảnh sát xong, tôi đã chạm mặt cô ta.

Giọng nói méo mó vang lên: "Nếu không có gương mặt này, Tạ Thanh Dã còn thích cô không?"

Cô ta giơ tay hắt thẳng chất lỏng trong chai thủy tinh về phía tôi.

Đồng tử tôi co rút.

"Yên Yên!"

Chỉ trong nháy mắt, tôi bị Tạ Thanh Dã ôm chặt, cả hai lăn ra xa.

Hắn gắt gao che chở tôi trong lòng.

Thẩm Nam Tịch mất hết lý trí, gào lên với Tạ Thanh Dã:

"Từ năm mười bốn tuổi, em đã luôn dõi theo anh, tại sao anh không thể quay lại nhìn em một lần?!"

"Em yêu anh lâu như vậy, tại sao anh lại thích người khác?!"

"Chỉ vì cô ta xinh đẹp, gia thế tốt sao? Không công bằng! Không công bằng!"

"Rõ ràng em mới là người yêu anh nhất!"

Tạ Thanh Dã đỡ tôi dậy, xác nhận tôi không bị dính axit rồi lạnh lùng nhìn Thẩm Nam Tịch:

"Tôi dựa vào đâu phải đáp lại tình cảm của cô?"

"Dù cô có dõi theo tôi một trăm năm, một nghìn năm, tôi cũng sẽ không yêu cô."

Thẩm Nam Tịch bắt đầu khóc lóc điên cuồng: "Tôi là nữ chính, anh là nam chính! Chúng ta phải yêu nhau!"

Cô ta lặp đi lặp lại câu này, Tạ Thanh Dã chỉ thấy cô ta điên rồi.

Nhưng tôi lại biết—cô ta cũng đã thức tỉnh cốt truyện.

Cảnh sát đến, lập tức bắt giữ Thẩm Nam Tịch.

Tội vu khống và cố ý gây thương tích được điều tra cùng lúc.

Sau đó, trường học chính thức đăng tải thông báo từ cảnh sát, xác nhận tôi và Giang Lê là anh em ruột, bạn trai của tôi từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tạ Thanh Dã.

Ngay sau đó là thông báo về việc Thẩm Nam Tịch bị xử lý vì tung tin đồn thất thiệt, cố ý gây thương tích, hành vi quá mức nghiêm trọng nên bị đuổi học.

Đồng thời, chúng tôi cũng nhờ luật sư khởi kiện cô ta tội phỉ báng và cố ý gây thương tích.

Hình phạt dành cho cô ta—ba năm tù giam.

20

Những bình luận vốn im ắng bỗng nhiên xuất hiện trở lại, nhưng chiều hướng đã thay đổi.

[Nữ chính này khó mà bình luận nổi, vừa dựng tin đồn bẩn thỉu, vừa hắt axit, đây mà là nữ chính sao?]

[Nam chính và nữ phụ vẫn đáng ship hơn, hai người mau khóa CP đi.]

[Nữ chính đã sụp đổ đến mức này rồi, vẫn còn giữ thiết lập nam chính chỉ có phản ứng với cô ta à?]

[Thay nữ phụ làm nữ chính ngay đi, tôi không cho phép nam chính bị liệt!]

[Thật ra cũng chẳng sao, nam chính lúc nào cũng mang thuốc bên người, muốn làm gì thì làm thôi.]

Không biết có phải do nữ chính hoàn toàn sụp đổ rồi không, nhưng dạo gần đây, dù không uống thuốc, Tạ Thanh Dã trên giường vẫn vô cùng mãnh liệt.

Chỉ là thân thể nhỏ bé của tôi thật sự không chịu nổi.

Vừa đến kỳ nghỉ đông, tôi đã vội vã trốn về Hàng Thành.

Cuối cùng cũng có mấy ngày yên bình, nhưng chẳng bao lâu sau, Tạ Thanh Dã lại đuổi theo đến nơi.

Giống như một chú chó lớn lang thang vô gia cư, hắn ngồi chồm hổm trước cửa nhà tôi, ánh mắt đáng thương vô cùng.

"Bảo bối, anh bị ông nội đuổi khỏi nhà rồi, anh đến ở rể nhà em được không?"

Tôi bĩu môi, định làm khó hắn một chút, nhưng bố mẹ tôi lại vui mừng phát điên.

Họ lập tức tổ chức lễ đính hôn rình rang cho chúng tôi, gặp ai cũng khoe con gái mình có tiền đồ, tìm được một chàng rể giỏi giang thế này.

Lão gia nhà họ Tạ ở Bắc Kinh vừa nghe tin suýt nữa thì tức đến hộc máu.

Bản thân ông ta còn chẳng biết lúc nào mình đã đuổi Tạ Thanh Dã ra khỏi nhà.

Gọi điện đến mắng hắn quá vội gả đi, lại còn để mình gánh tiếng xấu.

Cuối cùng, ông ta uyển chuyển bảo hắn đừng quên đưa tôi về nhà họ Tạ ăn Tết.

Khi được hạnh phúc bao bọc, tôi luôn không nhịn được mà cảm thán—

May mà tình yêu của Tạ Thanh Dã vừa điên cuồng vừa cố chấp, chúng tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay.

Đêm Giao thừa, ngoài cửa sổ, pháo hoa nở rộ đầy trời.

Tạ Thanh Dã ôm lấy eo tôi từ phía sau, thì thầm bên tai: "Bảo bối, nói cho em một bí mật."

"Gì vậy?"

"Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã yêu em rồi."

Tôi quay đầu nhìn hắn, trong mắt đầy kinh ngạc.

Hắn cúi xuống, dịu dàng đặt lên môi tôi những nụ hôn tinh tế.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

 

Chương trước
Loading...