Nữ Phụ Thức Tỉnh: Trò Chơi Bắt Đầu

Chương 1



1

Đôi mắt đen thăm thẳm của Tần Úc ngước lên nhìn tôi, không hề tỏ vẻ hèn mọn, ngược lại còn ẩn chứa sự khinh miệt.

Vừa nãy thôi, hắn vì bảo vệ kẻ khác mà khiến tôi bị bỏng.

Giờ còn dám đối đầu với tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, giáng một bạt tai xuống.

Tần Úc bị tôi đánh lệch cả đầu.

Đôi mắt vốn lạnh lùng cuối cùng cũng gợn lên một chút sóng.

Lồng ngực hằn lên những vết roi chồng chéo, phập phồng không yên.

Tần Úc rũ mắt xuống, mái tóc mái lòa xòa trước trán che khuất vẻ mặt hắn.

Nửa gương mặt ẩn trong bóng tối dường như không cam tâm, tựa như một con thú hoang sẵn sàng vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào.

Ánh mắt tôi dời xuống, nhìn bắp đùi căng chặt của hắn, khóe môi tôi nhếch lên cười lạnh.

Rõ ràng là ghét bỏ đến cực điểm, nhưng mỗi lần trừng phạt hắn, hắn lại lần nào cũng cố gắng nhẫn nhịn đến mức dường như muốn phát điên.

Thật mâu thuẫn.

Tôi ném chiếc roi trong tay xuống đất.

Cả người thả lỏng chìm vào chiếc ghế sofa mềm mại, kiêu căng hất cằm ra hiệu cho hắn: “Chẳng phải bảo tôi cứ tự nhiên sao?

“Nhặt lên.”

Tần Úc không nói một lời, quay người đi nhặt.

Ngay khi hắn vừa chạm tay vào chiếc roi, tôi liền đạp lên ngón tay hắn, ác độc lên tiếng.

“Ai bảo anh dùng tay?”

2

Khoảnh khắc tiếp theo, bình luận bùng nổ.

[Không hổ là nữ phụ độc ác mà tôi đã chọn, chưa bao giờ khiến tôi thất vọng!]

[Mau dừng tay đi, đừng đánh hắn đến nghiện đấy!]

[Nghiện á? Nếu không phải sau này Tần Úc thành công rồi sẽ từ từ tra tấn Tống Nhiễm đến chết thì tôi đã tin rồi.]

[Cái kiểu CP tà ác này mà các người cũng dám ship, đợi đến khi Tần Úc nghịch tập thành ông trùm thương giới một tay che trời rồi, hắn sẽ giết chết nữ phụ một cách tàn nhẫn đấy!]

[Cái CP hận thù thuần túy này mới đã!]

[Chị ơi ngầu quá, em yêu chị.]

[Nữ phụ tuy độc ác nhưng thật sự rất xinh đẹp!]

Tôi khựng lại.

Chẳng lẽ không phải ảo giác?

Tần Úc sau này sẽ giết tôi?

Tôi chẳng mấy để ý, khẽ nhếch môi cười.

Tôi rất tò mò, Tần Úc đang quỳ ở đây với toàn thân ửng đỏ này, sẽ giết tôi như thế nào đây?

3

Tần Úc nghiêng đầu nhìn tôi, lồng ngực căng chặt lại kịch liệt phập phồng, trong mắt hắn kìm nén cơn giận, trừng mắt nhìn tôi.

“Tống Nhiễm, cô đừng quá đáng.”

Trên gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt của hắn, cuối cùng cũng xuất hiện những biểu cảm khác.

Sau khi có được Tần Úc, tôi liền dốc lòng thử thách giới hạn của hắn.

Tôi muốn xem hắn có thể nhẫn nhịn đến khi nào.

Càng muốn nhìn đôi mắt ửng đỏ vì giận dữ của hắn.

Ban đầu là như thế nào nhỉ?

Khoảnh khắc chiếc roi vung lên.

Trên gương mặt lạnh lùng quật cường của Tần Úc đầu tiên là sự giận dữ, kinh ngạc, cuối cùng là sự tự ghét bỏ bản thân.

Nhưng tất cả chỉ thoáng qua.

Hắn chỉ nhíu mày sâu hơn một chút.

Rồi dưới sự giày vò của tôi, hơi thở hắn dần trở nên nặng nề và gấp gáp.

Giờ phút này, tôi nhìn cơn giận dữ sống động trong đáy mắt Tần Úc, nắm lấy cằm hắn, nhìn thẳng vào những cảm xúc phức tạp trong mắt hắn.

“Sao, muốn giết tôi à?”

Tôi bật cười, lớp voan mỏng trên chiếc lễ phục rủ xuống gương mặt đang cố gắng kìm nén của Tần Úc.

Hắn ngước nhìn tôi, yết hầu khẽ động.

Im lặng một lát, hắn như một con thiên nga thánh khiết, không cam tâm cúi đầu.

Một tay hắn nắm lấy đế giày cao gót, vững vàng nâng niu bàn chân tôi đang đạp lên tay hắn.

Tay kia nắm chặt chiếc roi trên sàn nhà.

Mu bàn tay rộng lớn nổi đầy gân xanh.

Hắn thở dốc, đưa chiếc roi về phía tôi.

Nhưng tôi không nhận, cố ý bỏ mặc hắn, tìm mọi cách để sỉ nhục hắn.

Còn hắn chỉ rũ mắt xuống chịu đựng với vẻ mặt vô cảm.

Lại là cái vẻ mặt chết tiệt đó.

Đầu ngón tay ấn nhẹ lên vết roi ửng đỏ, tôi khẽ nói: “Muốn tôi hết giận rất đơn giản.”

“Cởi hết đồ, quỳ xuống đó.”

Tần Úc liếc nhìn chiếc gương, đôi mắt khẽ run.

Hắn biết điều đó có nghĩa là gì.

Tôi cười nói: “Không làm được thì cút đi.”

Hai tay Tần Úc buông thõng bên người đột nhiên siết chặt.

Bình luận đột nhiên la hét ầm ĩ.

[A a a!!! Tuy rằng tôi rất muốn xem, nhưng tôi sợ nữ phụ bị Tần Úc phản sát quá! Lỡ nam chính nổi giận trói nữ chính lại dạy dỗ một trận thì sao!!!]

[Hít hà hít hà… Hê hê hê… Hình như cũng không tệ!]

[Nữ phụ ơi! Bây giờ chị nhận lỗi với nam chính vẫn kịp đó! Anh ấy nể tình chị bỏ tiền ra phẫu thuật cho bà ngoại anh ấy, vẫn sẽ cảm kích chị!]

Nhận lỗi?

Tần Úc chỉ là một món đồ chơi tôi tìm đến để trút giận.

Tôi bỏ tiền, hắn làm tốt, chúng ta giao dịch công bằng.

Hắn còn gì mà không hài lòng nữa?

Trừ khi, tiền cho chưa đủ.

Tần Úc bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi, đột ngột áp sát: “Tống Nhiễm! Cô chơi đủ chưa?”

Gần đến mức tôi có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ từ lồng ngực hắn.

Giận đến thế cơ à.

Tôi vô tội chớp mắt, tiến tới và trực tiếp hôn hắn.

Mềm mại, ấm áp.

Ngoài dự kiến, cảm giác cũng không tệ.

Khi buông Tần Úc ra, hắn ngơ ngác mở to mắt, vẫn chưa kịp phản ứng.

Tôi ngửi thấy mùi xà phòng thơm tho trên người hắn, đến gần và khẽ ngửi.

“Trước khi đến tìm tôi đã tắm rồi à?”

Vừa dứt lời, bàn tay Tần Úc đã ấn lên sau gáy tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, một nụ hôn nóng bỏng ập đến.

Như muốn trả lại hết những tủi nhục mà hắn phải chịu đựng từ tôi.

Hôn xong.

Hắn rũ mắt xuống, cam chịu chờ đợi cái tát của tôi.

Tôi không làm hắn thất vọng, dứt khoát giáng xuống một cái tát.

Tôi nhìn vết đỏ trên má hắn.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi bóp cổ hắn, nâng cằm hắn lên, ra lệnh: “Hôn tôi.”

Chương tiếp
Loading...