Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Nữ Phụ Thức Tỉnh: Trò Chơi Bắt Đầu
Chương 6
15
Tối hôm đó, Tần Úc đã đòi tôi phần thưởng.
Tôi không hề keo kiệt.
Chỉ là tôi càng chiều chuộng hắn, hắn càng bất an.
Tôi tận hưởng sự sợ hãi và giận dữ của hắn, thậm chí còn cố tình khiêu khích hắn.
Tần Úc dường như nhận ra điều gì đó, dưới sự ác ý trắng trợn của tôi, vẻ ngoài ôn hòa nhẫn nhịn của hắn hoàn toàn bị xé toạc.
Tôi nhìn ánh mắt hung ác của hắn, trong lòng thỏa mãn.
Cho đến khi tôi không chịu đựng được nữa, liền mạnh tay túm lấy tóc hắn.
Tôi giơ chân định đá hắn ra, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy cổ chân, cả người không thể động đậy.
Tần Úc nhìn tôi với ánh mắt đen tối, như muốn nuốt chửng tôi vào bụng.
Sau một lúc tôi mới nhận ra, hình như tôi đã đi quá giới hạn rồi.
16
Ngày hôm sau, tôi thậm chí không thể xuống giường.
Tần Úc thấy tôi tỉnh lại, mặt đỏ bừng, vẻ mặt áy náy hỏi: "Em ổn không?"
"Có chỗ nào... không thoải mái không?"
Tôi có ổn không, chẳng lẽ hắn không rõ sao?
Tay tôi vừa giơ lên, mặt Tần Úc đã áp sát lại.
Thôi vậy, tôi sợ hắn được nước lấn tới.
[Cười chết mất, nữ phụ rụt tay lại, nam chính còn có vẻ thất vọng.]
[Cái tay chết tiệt kia mau tát đi!]
Nhưng chuyện hôm qua vẫn kích thích Tần Úc.
Hắn ngày ngày đi sớm về khuya, vì khởi nghiệp mà đến cả việc học cũng bỏ bê.
Giang Dĩ Khoát sau khi biết tôi vì tiền mà có thể vứt bỏ Tần Úc, đã trực tiếp chuyển cho tôi hai mươi triệu tệ.
Hắn bảo tôi tiếp tục quyến rũ Tần Úc, sợ tôi thật sự vì tiền mà đá Tần Úc.
Tôi nhìn hai mươi triệu tệ kia có chút do dự: "Thật ra cũng hơi chán rồi, anh biết đấy, đàn ông mà, phải chơi nhiều vào, chơi những thứ khác biệt."
Giang Dĩ Khoát biết khẩu vị của tôi luôn lớn, sảng khoái chuyển thêm hai mươi triệu tệ nữa.
"Ít nhất cô cũng phải chơi lâu hơn một chút!"
Tiền vừa vào tay, tôi liền đem đi vực dậy công ty nhỏ của mình.
Những năm qua dựa vào nhà họ Tống, tôi có thể tiếp cận được những kênh kiếm tiền mà người bình thường cả đời cũng không chạm tới được.
Những năm qua tôi không ít lần dùng tiền đầu tư, thậm chí còn mở công ty riêng.
Khi cha Tống dẫn đứa con riêng về nhà, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch cho đường lui của mình rồi.
Dù sao thì tôi cũng là người không chịu được một chút khổ nào.
17
Nửa đêm, tôi đang định nhắn tin trêu chọc Tần Úc.
Màn hình bình luận trực tiếp đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai.
[Nữ phụ cô đừng có mà vui mừng! Nữ chính sắp sửa lăn lên giường nam chính rồi!]
[Cún con của cô sắp sửa dính mùi của người khác rồi!]
[Đều tại cái tên nam phụ chết tiệt kia, nữ chính vừa đề nghị hủy hôn, hắn ta đã nghĩ ra cái chiêu độc này, kết quả lại thành ra giúp đỡ nam nữ chính.]
[Aaaa! CP "hận thuần túy" của tôi sẽ không phải kết thúc buồn chứ! Đừng mà!]
Khi chính mắt nhìn thấy hai người quần áo xộc xệch ở chung một phòng.
Tôi mới ý thức được mình lại có thể tức giận đến như vậy.
Tần Úc mặt mày ửng đỏ quỳ bên giường, thần trí mơ hồ, nhưng vẫn nhận ra tôi ngay lập tức.
Hắn thấy tôi, hoảng loạn đến mức bò lại, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy sợ hãi.
Tần Úc ôm lấy chân tôi cầu xin.
"Tống Nhiễm, không phải như vậy đâu, em nghe anh giải thích, giữa anh và cô ấy thật sự không có gì xảy ra cả."
"Ngoài em ra, anh không để ai chạm vào người anh hết!"
Nếu tôi đến muộn hơn, ai biết bây giờ sẽ là cảnh tượng gì nữa.
Trong cơn giận dữ, tôi đá văng tay hắn ra, xoay người bỏ đi.
"Tống Nhiễm!" Tần Úc gào lên đầy tuyệt vọng: "Em đừng bỏ rơi anh."
Tôi khựng lại một bước, nhưng vẫn nhẫn tâm bước ra ngoài.
Giống như những gì bình luận trực tiếp nói, họ mới là nam nữ chính, chuyện như vậy, tôi có thể ngăn cản được một lần, nhưng không thể ngăn cản cả đời.
[Nữ phụ đừng đi mà! Nam chính lần này tim tan nát mất!]
[Đáng ghét tên nam phụ! Sao không dùng luôn Hàng Long Thập Bát Chưởng!! Hu hu hu CP "hận thuần túy" của tôi!!!]
[Bé cưng ơi, chị tin Tần Úc một lần thôi mà! Em xin chị đó!]
Tôi cau mày thật chặt, cuối cùng vẫn quay trở lại.
Vừa quay lại đã thấy Tần Úc cầm dao găm rạch tay mình.
Hắn thấy tôi quay lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng bệnh hoạn: "Em xem, anh thật sự có thể kiểm soát được bản thân mình.
"Tống Nhiễm, anh là của em mà."
Đúng là một kẻ điên!
18
Khi đưa Tần Úc lên xe cứu thương, hắn vẫn nắm chặt tay tôi không chịu buông.
Để hắn nghe lời, tôi đã nói dối rằng sẽ không bỏ rơi hắn.
Khi quay người rời đi, tôi vô tình gặp Tô Ngưng, cô ấy đã bình tĩnh lại rồi.
Cô ấy khẽ nói với tôi: "Cảm ơn cô."
"Cô đừng hiểu lầm anh ấy, giữa chúng tôi không có gì xảy ra cả, là người khác hãm hại chúng tôi."
Sợ tôi không tin, cô ấy nắm lấy áo tôi giải thích: "Tôi tuy thích anh ấy, nhưng sau khi xác định anh ấy thích cô, tôi đã từ bỏ rồi, càng sẽ không dùng thủ đoạn này để dây dưa với anh ấy."
"Cô thật sự không đi thăm anh ấy sao?"
Tôi rất khó giải thích nguyên do với Tô Ngưng, chỉ có thể lạnh lùng hất tay cô ấy ra: "Không cần."
[Đừng mà! Hu hu hu nam chính trước khi mất ý thức, trong miệng toàn gọi tên nữ phụ!]
[Không dám tưởng tượng anh ấy tỉnh lại mà không thấy Tống Nhiễm sẽ thất vọng đến mức nào!]
19
Ngày hôm sau tôi vẫn đến lớp như thường lệ.
Tần Úc, người đáng lẽ phải ở bệnh viện, lại đang đứng ở cửa.
Hắn cẩn thận nhìn tôi, mãi vẫn không dám bước vào.
[Hu hu hu nam chính tỉnh lại không thấy bé cưng, trời sập mất rồi! Bất chấp tất cả muốn đi tìm bé cưng, đụng phải nữ chính vào thăm, hắn sợ đến mức ngã luôn xuống giường!]
[Hắn bị sang chấn tâm lí với nữ chính rồi! Nữ phụ cô đừng nghi ngờ hắn nữa!]
[Tín nữ nguyện ăn chay cả đời để nam phụ chết sớm!]
Tôi nhìn đôi mắt hắn đầy tơ máu, lập tức hiểu ra: "Anh đã đứng ở cửa cả đêm?"
Đây là căn hộ hắn thuê, đương nhiên có chìa khóa.
Tần Úc khàn giọng nói: "Anh sợ em không vui."
Tôi vừa định mở miệng, Tần Úc sợ nghe thấy lời từ chối, liền quỳ xuống dưới chân tôi: "Em phạt anh đi."
Tôi nhìn miếng băng gạc trên cổ tay hắn, tim đột nhiên chua xót nghẹn lại: "Bây giờ anh nên nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt."