Phu Nhân Thật Sự Là Người Hai Mặt

Chương 8



“Này, bổn tiểu thư hôm nay tâm trạng đang vui, nên mới mời ngươi ăn đấy nhé”

Tôi ngọt ngào đáp lại: "Cảm ơn a tỷ"

"Hừm, ai là a tỷ của ngươi? Nhớ theo sát ta, nếu lát nữa có lạc đường không tìm được đường về thì đừng trách ta đấy nhé!"

Làn da ngăm đen ánh lên chút sắc đỏ, biểu cảm ngượng ngùng của tỷ ấy lúc này có vẻ thú vị hơn ngày thường.

Tiêu Minh Ca dẫn ta đi đầu phố đến cuối phố, len lỏi qua đám đông nhộn nhịp.

"Nhìn kìa, đăng vương xuất hiện rồi!"

Không biết là ai hét lớn, đám người ào ào chạy về một hướng, trong nháy mắt ta và Tiêu Minh Ca bị tách ra.

Ta lo lắng nhìn quanh nhưng không thấy Tiêu Minh Ca đâu.

Bất chợt ta phát hiện ra một quán rượu gần đó, nếu lên tầng hai thì có thể nhìn rõ mọi người trên phố.

Mãi mới đến được quán rượu, khi ta chuẩn bị bước vào thì bị một người chặn lại.

Ta đành phải cầu xin: "Đại thúc, cháu bị lạc mất a tỷ rồi, muốn lên lầu tìm tỷ ấy. Chỉ mất một lúc thôi."

Người hầu cận đứng ở cửa mặt lạnh như tiền, lớn tiếng quát: "Đi đi! Quán rượu này đã được thừa tướng của chúng ta đặt trước, người ngoài không được phép vào! Đi đi!"

Ta đang định rời đi thì bắt gặp một người đàn ông trung niên mặc đồ gấm đi từ trên lầu xuống.

Người ấy nhìn tôi một lúc lâu rồi hỏi.

“Đứa trẻ này là con cái nhà ai vậy? Bổn tướng nhìn có chút quen quen."

26.

“Tiểu nha đầu to gan. Tần thừa tướng hỏi, ngươi dám không trả lời sao?”

Tần thừa tướng ư? Nhớ kỹ lại thì hình như phu nhân cũng từng nhắc qua về người này trong đầu, nhưng có vẻ ông ta không phải là người tốt.

Ta do dự một hồi, rồi thận trọng nói rằng mình đã lạc mấy tỷ tỷ, muốn lên lầu để tìm xem.

Ánh mắt của Tần thừa tướng khi nhìn ta khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ như thể ông ta thông qua ta nhìn ra người nào đó vậy.

“Nếu không được lên lầu, vậy con tự đi tìm tỷ tỷ vậy.”

Ta vội vã rời đi, nhưng lại cảm thấy sau lưng đang có một đôi mắt dõi theo, nên cố bước nhanh hơn.

Vị thừa tướng này, tốt nhất nên tránh xa một chút thì hơn.

Nhìn con phố nhộn nhịp người qua lại trước mắt, ta không còn cách nào khác, chỉ đành tự mình nghĩ cách tìm Tiêu Minh Ca.

Mới đi được vài bước, ta bất ngờ bị ai đó đẩy một cái, không phòng bị mà ngã vào một cái ôm ấm áp.

“Niệm Ngọc muội muội.”

“Huynh trưởng?”

Trước mặt là Tiêu Minh Trạch cùng vài người bạn đồng môn. Ta thở phào nhẹ nhõm, đem chuyện bị lạc mất Tiêu Minh Ca nói cho huynh ấy nghe.

“Muội đừng vội, Minh Ca rất thạo khu này, sẽ không bị lạc đâu.”

Tiêu Minh Trạch dẫn ta đi tìm Tiêu Minh Ca. Khi tìm được thì thấy tỷ ấy đang cãi lộn với người ta vì một chiếc đèn lồng hoa sen, cả gương mặt đỏ bừng vì tức giận.

“Huynh trưởng, Niệm Ngọc, sao hai người lại đi cùng nhau?”

“Không đúng, Dung Niệm Ngọc, không phải dặn ngươi phải theo sát ta sao? Sao lại chạy tung lung như vậy làm gì?”

 Vậy là tỷ ấy không phát hiện ra ta và tỷ ấy bị tách nhau ra sao?

Bắt gặp ánh mắt tức giận của ta, Tiêu Minh Ca tựa hồ nhận ra điều gì đó, gãi đầu khó chịu.

“Ta mải chú ý đến đèn lồng, không cẩn thận để lạc ngươi rồi.”

“Bỏ đi, tìm được người là tốt rồi. Minh Ca, lần sau đừng lơ đãng như vậy nữa.”

Khi Tiêu Minh Trạch dẫn ta và tỷ tỷ về phụ, phu nhân đã ngồi ở chính điện, không biết bà đã trở về từ lúc nào.

A nương ngồi bên cạnh bà. Đôi mắt đã đỏ hoe, có vẻ như bà vừa khóc.

Lúc này ta mới nhớ ra. Khi nãy Tiêu Minh Ca dẫn ta ra ngoài, đi vội quá nên quên không nói với a nương.

A nương chắc hẳn tìm không thấy ta nên mới khóc đến như thế này.

  1.  

Phu nhân nhìn bọn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, ngay cả giọng nói trong đầu của bà cũng tràn đầy sự nghiêm khắc.

“Tiểu nha đầu đã lớn rồi, có thể tự mình lén rời khỏi phủ rồi”

“Nếu hôm nay không phạt bọn chúng một trận, chúng sẽ không ghi nhớ bài học này.”

Tiêu Minh Ca thấy phu nhân nghiêm mặt không nói lời nào, bèn kéo ta quỳ phịch xuống đất.

“A nương, chúng con sai rồi. Chúng con không nên ham vui mà lẻn ra ngoài như vậy. Xin người hãy phạt chúng con đi.”

Tỷ ấy nhận sai cũng thật là nhanh, nhưng phu nhân lại không tin.

“Niệm Ngọc ngoan ngoãn như vậy, nhất định là đã bị con dạy hư rồi.”

Tiêu Minh Ca liên tục nháy mắt ra tín hiệu với ta, ta liền hiểu ý, cũng hùa theo.

Phu nhân trong lòng hừ một tiếng.

“Con bé này cũng thật là nghĩa khí”

Tiêu Minh Trạch ở bên cầu xin: “A nương, hai vị muội muội tuổi nhỏ ham vui, may là hôm nay không có chuyện gì xảy ra. A nương đừng giận nữa.”

Kết quả là cả ta và tỷ tỷ đều bị phạt quỳ ở từ đường.

Sau khi phu nhân rời đi, Tiêu Minh Ca nhanh chóng lấy ra một chiếc đệm dày dưới bàn thờ, cứ như thể tỷ ấy rất quen thuộc khu này.

Tỷ ấy vừa định đặt tấm nệm dưới đầu gối, lại quay sang nhìn ta, rồi đẩy chiếc đệm về phía ta.

“Niệm tình hôm nay ngươi không bán đứng ta, cho ngươi đấy.”

“Muội không cần đến nó….”

“Cho ngươi thì ngươi dùng đi!”

Quỳ đến mãi nửa đêm, bụng cả hai đều sôi ùng ục vì đối.

Tiêu Minh Ca nhìn lên bầu trời bên ngoài, lập tức đứng dậy, ta còn chưa kịp giữ tỷ ấy lại thì tỷ ấy đã chuồn khỏi từ đường từ lúc nào.

Một lúc sau, tỷ ấy quay lại với một túi đồ ăn vặt trên tay.

“Vẫn là huynh trưởng hiểu ta nhất. đã giúp ta giấu sẵn mấy thứ này dưới bếp.”

“Đây, cho ngươi một nửa. Đã cùng nhau đồng cam cộng khổ, thì cũng nên cùng nhau hưởng phúc mới phải.”

Ta cầm một chiếc bánh đậu xanh, cắn một miếng, hương thơm bùi béo lan tỏa trong miệng.

“Ngon không? Yên tâm, từ nay về sau, Tiêu Minh Ca sẽ nhận ngươi làm muội muội! Sau này nếu ta có uống canh, cũng sẽ cho ngươi một ngụm.”

Ta cong khóe miệng, thầm nghĩ: Lẽ nào mình lại rơi vào cảnh khốn khổ như vậy sao.

Tiêu Minh Ca không thèm để tâm đến phản ứng của tôi, vừa ăn bánh vừa lẩm bẩm: “Lúc nãy ngươi không nhìn thấy, đăng vương năm nay…”

28.

Sau hội hoa đăng, tin tức về đại loạn phía bắc Tân Cương đã lan đến kinh thành.

Nghe nói phía bắc có tuyết rơi lớn, dân man di phương Bắc không sản xuất lương thực, thiếu cái ăn nên đến cướp bóc của dân chúng Đại Tấn..

Khu vực biên giới hỗn loạn khiến trăm họ lầm than.

Bệ hạ vô cùng tức giận, cử cha tướng quân đi dẹp loạn.

Mệnh lệnh cấp bách, ông ấy chỉ kịp quay lại tạm biệt cả nhà rồi vội vã lên đường.

Sau khi tiễn tướng quân, phu nhân có vẻ bồn chồn lo lắng.

[Nếu ta nhớ không nhầm, Đại Tấn đã từng thất bại trước Bắc Địch]

[Người dẫn quân lần trước, hình như là người bên phía Tần Thừa tướng.

[Chỉ hy vọng lần này Tiêu Phóng dẫn quân, tình hình sẽ có biến chuyển.. 】

Hôm ấy, phu nhân gọi ta đến thư phòng nói chuyện.

Vừa bước vào, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Trên tay áo phu nhân có một vài đốm đỏ. Bà ấy đang nhìn chằm chằm vào bức chân dung trên bàn, dường như đang ngẫm nghĩ suy tư điều gì đó, toàn thân tỏa ra khí chất bức phàm.

Ta tò mò nhìn vào gương mặt của người trong bức chân dung kia, cảm thấy có chút ngạc nhiên.

"Người trong bức tranh này, lẽ nào là… con sao?"

Nhìn vào bộ trang phục trong bức chân dung, rõ ràng đây chính là trang phục ta đã mặc vào đêm Tết Nguyên tiêu.

Phu nhân trút bỏ vẻ lạnh lùng trên gương mặt, vẫy tay gọi ta đến và nói: "Niệm Ngọc, trong Tết Nguyên Tiêu con có gặp người lạ nào không?"

Người lạ sao?

Suy nghĩ hồi lâu, ta chợt nhớ ra chuyện về cuộc gặp gỡ với Tần thừa tướng, bèn kể lại với phu nhân.

[Lẽ nào Tần thừa tướng muốn dùng bức chân dung này để tìm người sao?]

[Đang yên đang lành, sao ông ấy lại muốn tìm một đứa trẻ như Tiểu Ngọc Nhi chứ? 】

Phu nhân đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi: "Con nói là Tần thừa tướng thấy con quen mặt sao?"

Ta gật đầu đồng ý.

Sau khi nghe câu trả lời của ta, phu nhân cẩn trọng nhìn vào mắt ta.

【 Nói ra thì lông mày và mắt của Tiểu Ngọc Nhi không giống a nương của nó cho lắm, có lẽ là giống cha hơn...

Chương trước Chương tiếp
Loading...