Sau Khi Gã Hàng Xóm Kỳ Quái Chiếm Đoạt Chỗ Đậu Xe Của Tôi

Chương 1



1

Công ty cho nghỉ Tết sớm, thành ra tôi đã về quê đón năm mới từ rất lâu. Mãi đến khi rằm tháng Giêng vừa qua, tôi liền chất đầy cốp xe những đặc sản quê nhà, vội vã trở về thành phố.

Nhưng vừa lái xe vào hầm gửi xe của khu chung cư, tôi đã ngẩn người.

Bởi lẽ ngay lúc này, tại vị trí đậu xe quen thuộc của tôi, một chiếc SUV màu đỏ chói lọi đang đậu. Chiếc xe to lớn, nổi bật đến mức khó có thể làm ngơ. Chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã đoán được giá trị của nó không hề nhỏ.

Ban đầu, tôi còn tưởng ai đó đã đỗ nhầm xe, liền gọi điện cho ban quản lý, nhờ họ giúp liên lạc với chủ xe để người đó di chuyển đi.

Thế nhưng, tôi chờ mãi chờ hoài, một phút trôi qua, năm phút nữa cũng lặng lẽ qua đi! Thấy ban quản lý vẫn bặt vô âm tín, tôi đành chủ động gọi lại để hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Câu trả lời của ban quản lý thực sự khiến tôi giật mình.

Họ bảo: “Chúng tôi đã gọi điện cho người kia rồi! Nhưng họ nói có việc bận, không thể đến di chuyển xe được. Cô xem có thể tìm chỗ trống nào khác đậu tạm được không?”

Tôi là con gái, trước đây cũng đã vài lần gặp phải tình huống người khác có việc gấp không thể đến dời xe ngay.

Vậy nên cuối cùng, tôi đành nghe theo lời ban quản lý, đậu tạm xe vào chỗ của người khác, rồi vội vã chuyển đồ đạc từ cốp xe vào nhà.

Nhưng khi tôi còn chưa lấy hết đồ, bất ngờ nghe thấy phía sau có tiếng còi xe inh ỏi. Quay lại nhìn, tôi thấy chủ nhân của chỗ đậu xe này đã về. Không kịp nghĩ ngợi, tôi vội vàng lái xe đi để trả lại chỗ.

Vừa tìm được một chỗ đậu tạm, chuẩn bị tiếp tục dỡ đồ, thì lại có chủ xe khác trở về. Tôi lại phải vội vã di chuyển.

Cứ như vậy, cuối cùng xe của tôi chỉ có thể đậu tạm ở bên ngoài khu chung cư. Một mình tôi vừa khuân vác, vừa kéo lê đủ thứ đồ đạc, mệt đến thở không ra hơi.

Đến khi cuối cùng cũng sắp xếp xong mọi thứ, nhìn lại đồng hồ, đã là hai giờ chiều.

Nghĩa là, một việc vốn chỉ mất mười mấy phút để lái xe đến cửa thang máy, hôm nay lại tốn của tôi thêm hai tiếng đồng hồ chỉ vì cái kẻ nào đó đã chiếm mất chỗ đậu xe của tôi!

Ngồi trên ghế sofa, càng nghĩ tôi càng tức giận. Cuối cùng, tôi lại xuống hầm gửi xe để xem chiếc SUV chiếm chỗ của mình đã rời đi chưa.

Nhưng thà không xuống còn hơn, vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, cơn giận trong tôi như muốn nổ tung.

Đã hai tiếng trôi qua rồi, chiếc xe kia vẫn chễm chệ ở đó!

Tôi lại gọi điện cho ban quản lý, bên kia trực tiếp nói rằng đối phương đã tắt máy, không thể liên lạc được!

Suy đi tính lại, tôi không thể cứ nhẫn nhịn như thế này được. Cuối cùng, tôi nghĩ đến việc gọi cảnh sát, cảm thấy cảnh sát chắc chắn sẽ giải quyết được chuyện này.

Nhưng rất nhanh sau đó, cảnh sát đã trả lời tôi rằng tốt nhất là nên tự giải quyết, sự việc vẫn chưa đến mức cảnh sát phải ra mặt.

Nghe cảnh sát nói vậy, tôi suýt khóc!

Chẳng phải người ta vẫn nói, có việc gì thì tìm cảnh sát sao? Sao bây giờ cảnh sát lại không quản nữa?

Có lẽ nghe thấy giọng tôi đã nghẹn ngào, cảnh sát bên kia lập tức nói: “Thế này nhé, tôi sẽ gọi điện cho chủ chiếc xe đó, cô đừng lo lắng vội!”

Nói xong, cảnh sát liền cúp máy.

Quả nhiên, cảnh sát ra tay vẫn có hiệu quả!

Vừa gọi điện xong, rất nhanh điện thoại của tôi đã reo lên. Nhưng vừa bắt máy, thái độ bên kia đã rất tệ: “Tôi đã bảo rồi, bây giờ tôi có việc không về được! Chỗ đậu xe trống trong khu này đầy ra đấy, cô đúng là đồ đầu đất, không biết đỗ tạm vào chỗ của người khác à?”

“Còn nữa, cô bị điên à? Chuyện bé tí thế này mà cũng gọi hết ban quản lý đến cảnh sát, cô có thấy phiền không hả?”

Nghe đối phương nói vậy, tôi thực sự tức đến phát điên!

Rõ ràng là hắn chiếm chỗ đậu xe của tôi, vậy mà hắn còn dám mắng tôi là đồ đầu đất!

Tôi vừa định mở miệng mắng trả, thì đối phương đã vội vàng cúp máy!

Nhìn chiếc điện thoại đột ngột tắt ngấm, cùng với chiếc SUV đỏ chói mắt vẫn ngang nhiên đậu trên chỗ của mình, tôi thực sự muốn lấy chìa khóa cào một đường thật dài lên chiếc xe mới cáu cạnh này!

Nhưng nghĩ đến việc nếu mình làm vậy, chắc chắn sẽ phải bồi thường, cuối cùng tôi đành nuốt giận vào lòng.

2

Về đến nhà, tôi gọi điện cho cô bạn thân Tiểu Hoa để than thở về chuyện này.

Tiểu Hoa là một cô nàng mạnh mẽ, bình thường đối phó với những kẻ vô lại như vậy cũng có rất nhiều cách.

Nghe tôi bị ức hiếp, cô ấy lập tức hét lên trong điện thoại: “Đừng lo lắng, tớ đến ngay đây! Tớ không tin là không trị được cái tên cặn bã dám chiếm chỗ đậu xe này!”

Nhà Tiểu Hoa ở rất gần chỗ tôi, chỉ mất mười phút đi xe điện, cô ấy đã phóng vội đến.

Không chỉ người đến, cô ấy còn mang theo hai thứ “vũ khí lợi hại”!

Trên đường đi, cô ấy đã ghé vào cửa hàng kim khí điện máy mua hai cái khóa bánh xe.

“Đối phó với loại người cặn bã chiếm chỗ đậu xe này, phải khóa hắn lại!”

Thấy Tiểu Hoa vừa chửi vừa lắp khóa, tôi có chút lo lắng: “Nhỡ lát nữa người ta về lấy xe thì sao?”

Tiểu Hoa trợn mắt nhìn tôi: “Cậu tỉnh lại đi! Cái loại người chiếm chỗ đậu xe này tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn quay lại di chuyển xe đâu. Cậu không cho hắn một bài học, lần sau hắn còn dám chiếm chỗ của cậu!”

“Đi thôi, đừng lo lắng nữa, tối nay tớ ngủ cùng cậu. Có tớ ở đây, sợ gì!”

Nói xong, Tiểu Hoa cùng tôi về nhà.

Vừa hay, tôi mang từ quê lên rất nhiều đồ ăn ngon. Tiểu Hoa mắt sáng rực, nói rằng mấy ngày này sẽ không về nữa, cứ ở nhà tôi ăn uống cho đã.

Thực ra tôi biết ý Tiểu Hoa là lo lắng tôi ở một mình sẽ sợ.

Nghe Tiểu Hoa nói vậy, trong lòng tôi thực sự rất cảm kích cô ấy.

Bởi vì ở thành phố này, rất nhiều chuyện, đều là Tiểu Hoa giúp đỡ tôi.

Mất mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng nấu xong bữa tối. Thêm vào đó, Tiểu Hoa vừa ra ngoài mua thêm một chai rượu vang đỏ.

Hai đứa chúng tôi vừa ăn vừa uống rất vui vẻ.

Nhưng khi chúng tôi đang trong trạng thái hơi ngà ngà say, bất ngờ điện thoại của tôi reo lên!

Nhấc điện thoại lên xem, tôi phát hiện ra đó lại là số điện thoại của cái gã chiếm chỗ đậu xe. Lập tức, tôi sợ hãi không dám nghe máy!

Tiểu Hoa biết tôi nhút nhát, cô ấy giật lấy điện thoại, hét vào đầu dây bên kia: “Anh còn biết gọi điện thoại lại à? Có ai lại đi ức hiếp người khác như anh không? Chiếm chỗ đậu xe của người ta còn mắng người ta nữa, anh còn là đàn ông không hả?”

Chương tiếp
Loading...