Sau khi Nuôi Dưỡng Một Diện Thủ, Vị Tướng Quân Thanh Mai Trúc Mã Đã Quay Trở Về.

Chương 1



1

Ta dạo bước trên hành lang trong cung, lại vô tình chạm mặt Trì Cửu Xuyên, nhưng nhất thời ta chẳng thể nhớ ra y là ai.

Người trước mắt khoác chiến giáp bạc, tóc buộc cao như đuôi ngựa, giữa đôi mày lộ ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Hành lang vốn đã hẹp, ta đi đâu thì y lại chắn nơi đó.

Vài lượt tránh qua lại khiến ta nổi giận.

"Ngươi còn chắn thêm một bước thì bổn công chúa sẽ đổi đường mà đi." Trì Cửu Xuyên không nhúc nhích mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

Lưu Thúy bên cạnh không nhịn nổi nữa, đành thấp giọng nhắc nhở:

"Điện hạ, Trì tướng quân vừa từ biên cương trở về, tám trăm dặm cấp báo hồi kinh."

Ta bừng tỉnh, khẽ gật đầu.

"Trì tướng quân chắc hẳn là đến diện kiến phụ hoàng, bổn cung không dám chậm trễ thời gian của tướng quân."

Nói xong ta tự thấy rất đắc ý, nhưng Lưu Thúy lại đưa tay day trán.

Dứt lời, ta lập tức xoay người rời đi.

Bất ngờ giọng nói chế giễu của Trì Cửu Xuyên vang lên phía sau:

"Thẩm Tụng An, người diễn một màn kịch ép ta hồi kinh, nay lại giả vờ không nhận ra ta?"

Y dừng lại một lát.

"Vẫn còn giận chuyện ngọc bội sao?"

Hơi thở y sắc bén tựa đao, khiến ta run rẩy một chút.

Không dám chần chừ thêm, ta lập tức xách váy bỏ chạy.

 

2

Ở phủ Công chúa, ta chầm chậm vuốt ve miếng ngọc song ngư đã vỡ thành hai nửa.

Ta hỏi Lưu Thúy:

 "Ngọc đã vỡ rồi, cớ sao ta vẫn ngày ngày mang theo bên mình vậy?"

Lưu Thúy gật đầu:

 "Công chúa, miếng ngọc này là vật quý báu nhất của người, khi xưa nó vỡ đã làm người khóc suốt mấy ngày liền!"

Sau khi ngã ngựa ta không hề bị thương nặng, chỉ là đã quên mất Trì Cửu Xuyên.

Những chuyện về y đều do Lưu Thúy kể lại cho ta nghe.

Mày kiếm sắc nét, dáng dấp tuấn tú, là con trai duy nhất của đại tướng quân đương triều.

Y còn có thiên phú hơn người, mười bốn tuổi đã đỗ võ trạng nguyên và theo phụ thân đi chinh chiến nơi biên cương.

Mười dặm lửa lựu cháy rực trời, thiếu niên cưỡi ngựa tung roi, phong tư lỗi lạc.

Y là người trong lòng của vô số khuê nữ danh môn.

Trong số đó cũng có ta.

Khi y còn ở kinh thành, ta luôn thích bám theo sau lưng y, cũng có thể xem là thanh mai trúc mã.

Nhưng Trì Cửu Xuyên chưa từng thích ta đi theo, chỉ bảo ta hãy tự trọng và đừng làm lỡ việc chính của y.

Sau này, y lại rời kinh đến biên cương.

Ta kiên trì viết thư suốt cả năm năm, nhưng hắn chưa từng hồi âm lấy một lần.

Nói đến đây thì Lưu Thúy bực tức mà hậm hực:

 "Nay điện hạ quên rồi cũng tốt, kinh thành lắm kẻ tài hoa như vậy, công chúa muốn tìm dạng lang quân nào mà chẳng có?"

Ta thản nhiên đặt miếng ngọc lên bàn gỗ đàn hương.

Theo lời Lưu Thúy thì hẳn là Trì Cửu Xuyên không thích ta.

Nhưng ánh mắt y khi gặp ta trong hành lang hoàng cung, lại như thể ta đã phụ bạc y vậy, khiến người ta phải lạnh cả sống lưng.

Ta ngẫm nghĩ hồi lâu mà chẳng tìm ra nguyên do, nên ta tự cho rằng đầu y có vấn đề.

 

3

Chuyện ta nuôi nam sủng, cả phụ hoàng và mẫu hậu đều biết cả.

Ở Đại Sở, quý nữ chưa xuất giá nuôi nam sủng cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.

 Chỉ cần không phá hoại thân thể hoàn bích, biết chú ý giữ chừng mực là được. Sau khi hồi phủ Công Chúa, ta liền đi thẳng đến phòng của Hoài Chi.

Hoài Chi đang ngồi ngay ngắn bên bàn gỗ đàn hương, chăm chú chép từng nét chữ một.

 Hắn mặc một thân bạch y, dung mạo tuấn tú thanh cao.

 Bên cạnh hắn là cửa sổ chạm khắc hoa, ngoài kia cây mộc lan đã kết đầy nụ, như muốn nở nhưng lại chưa nở.

Gương mặt Hoài Chi thanh thoát, phảng phất như một công tử xuất thân phú quý.

 Thế nhưng trên cổ hắn lại đang khắc dấu ấn của nô lệ.

Mấy tháng trước, khi ta đang trên đường cưỡi ngựa hồi kinh, bỗng nhiên ngựa hoảng sợ mà điên cuồng lao về phía trước.

 Hoài Chi từ đầu phố xông ra rồi suýt nữa đã bị ngựa của ta giẫm chết.  Trong cơn hỗn loạn đó ta ngã khỏi lưng ngựa, rơi thẳng xuống người hắn, hai người bọn ta đều đồng loạt mất trí nhớ.

Sau khi tỉnh lại thì ta chỉ quên mất Trì Cửu Xuyên.  Còn Hoài Chi thì lại quên sạch tất cả mọi chuyện.

Ta sai người đi dò la khắp các phố chợ, nhưng không một ai nhận ra hắn.  Nhìn hình xăm nô lệ trên cổ hiện tại, chắc hẳn hắn từng là gia nô của một nhà nào đó.

 Nhưng hắn chẳng nhớ nổi gì cả nên ta dứt khoát giữ hắn lại trong phủ Công Chúa.

Rồi ta tự mình đặt tên cho hắn – Hoài Chi.

Hoài Chi không biết chữ thì ta tự tay dạy hắn.

 Trước khi xuất phủ, ta đã căn dặn hắn chép đủ một trăm tờ tập viết.

Hoài Chi rất ngoan ngoãn, miệt mài toàn tâm toàn ý ngồi đó chép.

Ngay cả khi ta đã lặng lẽ bước đến phía sau lưng mà Hoài Chi cũng chẳng hề hay biết.

Ta vươn tay, khẽ kéo dải buộc tóc của hắn.

Hoài Chi quay đầu, vừa thấy ta thì đôi mắt liền sáng lên.

"Đừng động."

Ta giữ lấy cằm hắn, tay kia đoạt bút lông trong tay hắn rồi tùy tiện vẽ lên gương mặt ấy.

Hoài Chi ngoan ngoãn ngửa đầu, mặc ta bôi vẽ lên mặt, đôi mắt cong cong như trăng non, lại đen nhánh tựa mực sóng sánh trong nghiên.

Vẽ xong ta mới ra hiệu cho hắn đứng dậy.

Ta ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn rồi dẫn hắn đến trước gương đồng và hỏi:

"Đây là chữ gì?"

Trên má hắn, ta nguệch ngoạc viết hai chữ to.

"Của ta."

Hoài Chi nhìn chăm chú vào gương, sắc mặt cũng dần dần ửng đỏ.

Hắn cụp mắt và đáp khẽ:

"Của ngươi."

Ta đưa tay vuốt cằm hắn, định khen hắn học hỏi rất nhanh.

Nhưng hơi thở Hoài Chi đã phủ xuống, đôi môi lành lạnh nhẹ nhàng ngậm lấy môi ta.

Hắn hơi lùi ra rồi dùng trán kề trán, ánh mắt sâu thẳm dò xét phản ứng của ta.

Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ cười:

"Chưa đủ."

Dọc theo đường viền môi đẹp đẽ của hắn, ta chậm rãi lướt đầu lưỡi vào trong.

Khi môi chạm môi, Hoài Chi thoáng cứng người, chốc lát sau thì hắn siết chặt eo ta, ép ta lên mặt gương đồng chạm khắc hình phượng hoàng.

Chương tiếp
Loading...