Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Sự Trở Lại Của Tiểu Thư Hào Môn
Chương 2
Tôi cũng không muốn nói gì thêm, quay người rời đi.
Vừa bước được hai bước, cổ tay tôi chợt bị một lực mạnh giữ lại.
Tôi quay đầu lại, thấy đó là Cao Tấn Nhiêu.
Có chút kinh ngạc, không ngờ anh ta lại ngăn cản tôi.
Bình thường anh ta sẽ mặc kệ tôi rời đi.
Dù sao tôi yêu anh ta, anh ta cũng chắc chắn rằng tôi sẽ quay lại xin lỗi.
Nhưng rất nhanh, tôi cũng lo lắng không biết tại sao anh ta lại giữ tôi lại.
Anh ta mím môi.
"Thư Thư, em đừng có hành động theo cảm tính, cũng đừng có nhỏ nhen như vậy, thật không rộng lượng chút nào."
"Anh vốn không muốn đuổi việc em, nhưng anh phải cho Lâm Nhiễm một lời giải thích, vị trí pháp nhân và cổ phần, đều chỉ có thể là của Lâm Nhiễm."
Tôi không nhịn được cười.
Anh ta đây là đang ép tôi vào đường cùng sao?
Anh ta nói như vậy chẳng phải là vừa hay đưa cổ phần và vị trí pháp nhân của công ty cho Lâm Nhiễm sao?
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ tranh cãi với anh ta, nhưng bây giờ tôi chỉ gật đầu.
Tâm trạng ổn định, cũng không có vẻ gì là tức giận.
Cao Tấn Nhiêu đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc tôi sẽ nổi giận, nghe vậy liền nghẹn lại.
Vừa định nói gì đó, thì lúc này có đồng nghiệp hô hào muốn ăn mừng, Cao Tấn Nhiêu liếc nhìn tôi một cái, cuối cùng cầm lấy hợp đồng quay người đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta bước về phía Lâm Nhiễm, dời mắt đi, thẳng bước ra khỏi sảnh tiệc.
Ra khỏi cửa, tôi gọi một cuộc điện thoại.
"Ba, con nghe lời ba, tự mình mở công ty."
2
Ba tôi sở hữu hàng trăm công ty, nằm trong top những người giàu có nhất.
Tôi là một tiểu thư con nhà giàu chính hiệu.
Lúc mới quen Cao Tấn Nhiêu, nhà anh ấy rất nghèo, không có tiền đóng học phí.
Suốt ngày mặc những bộ quần áo đã bạc màu.
Nhưng anh ấy thật sự rất nỗ lực, học tập luôn đứng đầu.
Lẽ ra, tôi không thể học cùng trường với anh ấy, nhưng anh ấy học quá giỏi, được đặc cách tuyển thẳng.
Anh ấy vừa phải lo việc học, vừa phải đi làm thêm kiếm tiền.
Nghe anh ấy nói không thích những cậu ấm cô chiêu vô dụng nên tôi đã giấu thân phận của mình.
Chỉ vì tình yêu mà tôi đã từ bỏ cuộc sống sung sướng, cùng anh ấy ăn những món ăn khó nuốt.
Cùng anh ấy đi làm thêm, nhận những đồng lương mà tôi chẳng thèm để vào mắt.
Tôi đã cãi nhau một trận với ba.
Trong nhà chỉ có mình tôi là con, ba muốn bồi dưỡng tôi thành cánh tay phải của ông, để tôi gánh vác bớt công việc của gia đình.
Nhưng tôi lại từ chối sự sắp xếp của gia đình, thà sống cuộc sống mỗi tháng chỉ có 2000 tệ tiền lương.
Tôi nghĩ mình đã phát điên rồi.
Phát điên vì tình yêu.
Lúc đó trong đầu tôi chỉ toàn là tình yêu, cảm thấy anh ấy có thể cho tôi mọi thứ tôi muốn.
Đến khi cùng anh ấy thành lập công ty, cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình đã vượt qua được khó khăn.
Có thể trước mặt ba tự hào khen ngợi anh ấy, cảm thấy mình đã tìm được một người đàn ông rất tài giỏi.
Nhưng sự thật lại là như vậy.
Tôi quá ngây thơ, một kẻ ngốc nghếch ngây thơ.
Cúp điện thoại, tôi trở về căn phòng trọ của mình và Cao Tấn Nhiêu.
Căn phòng được trang trí rất ấm cúng, đó là kết quả của bao nhiêu năm tôi sống ở đây.
Trên tủ đầu giường còn có một quyển sổ đỏ của một căn biệt thự sang trọng.
Đó là món quà tôi dành cho Cao Tấn Nhiêu.
Vốn định sau khi công khai mối quan hệ sẽ cho anh ấy một bất ngờ.
Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại vô số lần về phản ứng của Cao Tấn Nhiêu khi nhìn thấy quyển sổ đỏ, nhưng lại không ngờ sự xuất hiện của Lâm Nhiễm lại thành một biến số.
Tôi thu dọn hết đồ đạc.
Đặt vé máy bay cho trưa mai.
Tôi cần một buổi sáng để bàn giao công việc trong tay.
"Ding dong..."
Điện thoại reo lên một tiếng, là video Lâm Nhiễm gửi cho tôi.
Trong ảnh, Cao Tấn Nhiêu đang bế Lâm Nhiễm theo kiểu công chúa, mặt Lâm Nhiễm đỏ bừng, ôm chặt cổ anh ta, vùi đầu vào ngực anh, dáng vẻ thân mật y như một đôi tình nhân.
Các đồng nghiệp bên cạnh vỗ tay reo hò, bảo hai người hôn nhau một cái nữa.
Video nhanh chóng bị thu hồi, Lâm Nhiễm gửi đến một tin nhắn.
"Xin lỗi, gửi nhầm."
Đương nhiên tôi không tin.
Tôi biết rõ, đây là Lâm Nhiễm cố ý.
Mấy năm nay, cô ta không ít lần dùng thủ đoạn này.
Theo lẽ thường, tôi sẽ nổi cơn ghen, tìm Cao Tấn Nhiêu chất vấn, sau đó bị anh ta mắng cho một trận.
"Em có thể đừng có nhạy cảm như vậy được không, tập trung vào công việc nhiều hơn có được không?"
Ban đầu tôi cũng nghĩ là mình đa nghi, nhưng hôm đó anh ta bị bệnh, mê man gọi tên Lâm Nhiễm.
Tôi biết trái tim anh ta đã nghiêng về Lâm Nhiễm rồi.
Trong lòng tôi không có quá nhiều cảm xúc, không chút do dự chặn và xóa Lâm Nhiễm.
Nhưng rất nhanh, tôi nhận được cuộc gọi từ Cao Tấn Nhiêu.
"Trình Thư Thư, em đã xóa Lâm Nhiễm?"
Vừa bắt máy, anh ta đã lạnh lùng chất vấn tôi.
Hoàn toàn không quan tâm đến việc Lâm Nhiễm vừa làm gì với tôi.
Tôi đã quen rồi, giọng điệu bình thản "ừ" một tiếng.
"Em xóa cô ấy làm gì? Dù sao cô ấy cũng là đồng nghiệp của em, em làm như vậy sau này công việc của cô ấy làm sao mà triển khai được?"
"Cô ấy còn tưởng là mình làm sai gì, bây giờ đang tự trách mình, đang khóc, em mau chóng thêm cô ấy lại, xin lỗi cô ấy đi."
Tôi không giận mà bật cười: "Anh có biết cô ta vừa gửi cái gì không?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, có lẽ Cao Tấn Nhiêu đang tìm hiểu tình hình, rất nhanh, giọng điệu khinh thường của anh ta vang lên.
"Chẳng phải chỉ là gửi nhầm một tấm ảnh thôi sao, có chuyện gì to tát đâu?"
Quả nhiên, chỉ cần là chuyện Lâm Nhiễm làm sai, Cao Tấn Nhiêu luôn luôn thiên vị.
Tôi cười lạnh.
"Anh Tấn Nhiêu, chị Thư Thư chắc chắn vẫn còn giận chuyện hôm nay."
"Hay là để em xin lỗi chị ấy vậy."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở của Lâm Nhiễm.
Cao Tấn Nhiêu nhẹ nhàng dỗ dành cô ta: "Không cần đâu, cũng không phải lỗi của em, cứ để cô ấy tự bình tĩnh lại đi."
Rồi cúp máy.