SỰ TU DƯỠNG CỦA NỮ MINH TINH

Chương 10



lo Tần tiểu thư sẽ nói chuyện với ngài. Nếu bị chụp lại, cô ấy..."
"Tôi biết." Lục Minh Trạch nói, "Nếu bị liên hệ với tôi, người ta sẽ cho rằng
thành tựu của cô ấy là nhờ tôi. Như vậy không công bằng."
Tôi đứng sau lưng anh, không hiểu sao khóe mắt lại hơi cay cay.
Thư ký rời đi.
Khi Lục Minh Trạch quay người, ánh mắt anh vô tình lướt qua tôi rồi khựng lại.
Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Anh nhìn thấy tôi sao?
Tôi vội vuốt lại tóc, thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay mặc toàn hàng cao cấp
của các thương hiệu nổi tiếng, ít nhất trông cũng giống một người thành đạt.
Lục Minh Trạch cụp mắt xuống, chỉnh lại nếp nhăn trên áo vest, rồi lướt qua tôi.
Thì ra anh không nhìn thấy.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi mò mẫm
một hồi, từ trong giấc mơ mơ hồ tỉnh dậy, lờ đờ nghe máy.
"Alo..."
"Mở cửa đi, là anh."
Giọng của Lục Minh Trạch lập tức xua tan cơn buồn ngủ. Tôi bò dậy khỏi
giường: "Anh đến rồi?"
Anh gõ nhẹ lên cửa, "Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa cho ông xã nào."
Tôi bước chân trần xuống sàn, vừa mở cửa liền bị một người ôm chặt. Hơi ấm
như một tấm lưới chặt chẽ, từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy tôi.
Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị hôn.
Lục Minh Trạch đẩy cửa khép lại bằng chân, "Em không có lịch trình nên anh
chỉ có thể tự mình đến tìm."
Trong lòng tôi ấm áp vô cùng, hơi gió từ điều hòa thổi nhẹ làm tóc tôi khẽ lay
động.
Đang hôn nồng nhiệt, tôi đột nhiên bật cười.
Lục Minh Trạch dừng lại, ánh mắt nghi hoặc: "Cười gì?"
"Em vừa mơ thấy anh."
Anh bế tôi lên giường, "Mơ thấy gì?"
"Là lúc trước, khi anh kéo em ra khỏi bữa tiệc, em rời đi. Anh nói không thể
liên quan đến em, sợ không công bằng với em."
Động tác của Lục Minh Trạch khựng lại, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm tôi,
"Em..."
Tôi vẫn còn chìm trong giấc mộng hoang đường ấy, "Anh chỉ đứng sau lưng
nhìn em."
"Tần Thanh."
Lục Minh Trạch đột nhiên gọi tôi.
"Ừm?"
"Em có phải mặc hết đồ cao cấp lên người rồi không?"
"Sao anh biết?" Tôi ngạc nhiên trừng to mắt, bỗng nhớ ra phản ứng của Lục
Minh Trạch, "Anh... thấy em rồi?"
Lục Minh Trạch nắm chặt tay tôi, không nói gì.
Nói cách khác, hồi đó anh thực sự nghĩ như vậy.
Kết quả là tôi lại cho rằng anh không thích tôi, hôm sau liền rời đến tỉnh khác.
Lục Minh Trạch thì hiểu lầm rằng trong lòng tôi chỉ có sự nghiệp, nên giữ
khoảng cách với tôi.
Cho đến khi chúng tôi hoán đổi cơ thể thì mọi thứ mới thay đổi.
Tôi vò rối mái tóc, "Tháng sau, em có hai ngày rảnh. Đủ không?"
"Cái gì?"
Tôi hôn anh một cái, "Bù đám cưới."
Hơi thở của Lục Minh Trạch khẽ khựng lại.
Dường như chưa kịp phản ứng.
Rất lâu sau, anh mới hỏi tôi: "Em có biết anh bắt đầu thích em từ khi nào
không?"
"Khi nào?"
Ánh mắt của Lục Minh Trạch tràn đầy dịu dàng, như thể dẫn tôi trở về mùa hè
năm ấy.
Tần Thanh lướt qua cửa sổ lớp học.
Chàng trai kiêu hãnh của trời cao vô tình liếc nhìn, trái tim đã bị làm cho rung
động.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...