Ta Đã Trở Lại, Tại Hiên

Chương 1



1

Khi mở mắt ra và trông thấy mẫu thân, ta như còn đang chìm trong giấc mộng ngày hôm qua.

Mẫu thân chau mày và khuôn mặt đượm vẻ âu lo, khăn tay trong tay chẳng biết đã bị xoắn thành bao nhiêu vòng.

Cuối cùng lại dường như đã hạ quyết tâm, bà ấy cắn răng nói:

"Ninh nhi, vậy thì chọn Tạ Hiên đi."

Tạ Hiên?

Lâu lắm rồi ta chưa nghe lại cái tên ấy, thoáng chốc tâm trí cũng có chút hoang mang.

"Lúc nhỏ đứa trẻ đó đã từng cùng con nô đùa trong trang viên, cũng coi như thanh mai trúc mã. Nếu con gả qua đó thì ta nghĩ nó sẽ chẳng nỡ ức hiếp con đâu."

Chưa đợi ta kịp đáp lại thì mẫu thân đã nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Cuối cùng bà ấy cũng thở ra một hơi, thế nhưng đôi mắt ấy lại đỏ hoe.

Giọng người nghẹn ngào:

"Ninh nhi, từ nay về sau mẫu thân không thể ở cạnh con nữa, con tuyệt đối không thể tùy hứng như trước nữa."

"Đã xuất giá thì phải một lòng hiền thục, an phận thủ thường. Tạ Hiên là kẻ có chí tiến thủ, nếu sau này có thể thi đỗ công danh thì con ắt sẽ trở thành phu nhân quan gia, có thể diện hơn nhiều so với mẫu thân. Nếu chẳng may thi không đỗ, thì cũng có thể làm một thư sinh dạy học, đến lúc ấy mẫu thân sẽ lo cho con chút của hồi môn, mong rằng những ngày sau con vẫn có thể an ổn."

Ta lặng người nhìn bà ấy, tầm mắt cũng dần dần mờ đi.

Mẫu thân đưa tay xoa nhẹ mái tóc ta.

"Đứa trẻ ngốc này, khóc gì chứ? Chỉ là xuất giá mà thôi. Nếu nhớ nhà thì còn có thể về thăm mà, mẫu tử chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau."

Không gặp được nữa!

Mẫu thân, không gặp được nữa!

Người sẽ bệnh nặng mà chết trên đường bị lưu đày, phụ thân đau lòng quá độ nên cũng đi theo người.

Ta liều mạng lắc đầu, nước mắt như từng chuỗi trân châu rơi xuống.

Kiếp trước, phụ mẫu sớm đã hay tin cả gia tộc sắp bị tịch biên lưu đày, nhưng lại nói dối rằng người phía trên muốn ta làm thiếp cho một lão hầu gia bảy mươi tuổi, họ lừa ta vội vàng gả cho Tạ Hiên.

Đợi đến khi ta hay biết tất cả mọi chuyện, thì lúc ấy bọn họ đã bỏ mạng trên đường lưu đày…

Nước mắt nơi khóe mắt bị lau đi, mẫu thân thở dài một tiếng:

"Thôi được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, mẫu thân phải sang Tạ gia một chuyến, hôn lễ nhất định phải cử hành trong hai ngày tới."

Ta vội vã kéo chặt lấy tay người.

"Nương, không được!"

Bà ấy khựng lại, thoáng chốc trên mặt cũng hiện lên chút bực bội.

"Đứa nhỏ này, mẫu thân đã nói với con bao nhiêu điều, sao con vẫn chẳng chịu nghe lọt tai vậy? Chẳng lẽ con thực sự muốn gả cho lão già kia?"

Ta lắc đầu:

"Nương, Tạ Hiên đã có người trong lòng rồi."

Một câu nói ấy khiến mẫu thân sững sờ.

Bà ấy lẩm bẩm:

"Không... không thể nào! Đó là tiểu thư nhà ai?"

"Cố Yên Yên!" Ta khó nhọc thốt ra cái tên ấy.

Mẫu thân vẫn còn đang chau mày trầm tư:

"Họ Cố à? Ở trấn ta có nhà nào họ Cố sao? Là người ở đâu?"

"Không phải người ở trấn chúng ta, cũng không phải người trong huyện hay phủ thành, mà là tiểu thư nhà quan lại ở kinh thành. Nàng ta và Tạ Hiên đã có hôn ước từ nhỏ."

Ban đầu ta tưởng rằng khi nhắc đến nàng ta thì lòng ta ắt sẽ không khỏi chua xót. Nhưng không ngờ rằng khi thốt ra cái tên ấy, lòng ta lại bình lặng như mặt nước hồ mùa thu.

Phải rồi!

Đã từng chết một lần, còn có gì mà không buông bỏ được?

Cùng lắm... cũng chỉ là một kẻ chưa từng dành lòng để yêu ta mà thôi!

….

Ta và Tạ Hiên quen biết nhau ở thôn trang.

Năm ấy ta chỉ mới bảy tuổi, ta cùng mẫu thân ngồi xe ngựa quay về trang viên nghỉ mát. Khi xe vừa vào con đường nhỏ thì có một thiếu niên chừng mười tuổi, áo quần rách rưới đang hoảng loạn lao ra từ con đường nhỏ ấy, do tránh không kịp nên đã đâm thẳng vào xe ngựa, ngã xuống đất rồi bất tỉnh nhân sự.

Bọn ta vội vàng dìu hắn vào trong trang viên, rồi lập tức mời đại phu đến…

Phải đến sau này ta mới hay, Tạ Hiên vốn là ngoại tôn của Tạ lão tú tài ở trấn trên. Mẫu thân hắn khi chưa xuất giá đã hoài thai nên khiến gia tộc mất thể diện, vì thế Tạ gia mới để hai mẹ con họ lưu đày nơi thôn dã.

Khi hắn lên bảy thì mẫu thân hắn lâm bệnh mất, từ đó Tạ gia cũng không còn ngó ngàng gì nữa. Hắn cứ thế mà lớn lên, bữa đói bữa no mà lay lắt qua ngày suốt ba năm.

Ngày hắn đụng vào xe ngựa nhà ta, là bởi vì hắn đã đói đến chịu không chịu nổi, mới hái trộm trái cây trong vườn nhà dân, bị chủ nhà đuổi đánh chạy suốt hai dặm đường.

Mẫu thân ta vốn là người hiền đức, chẳng những mời đại phu trị thương cho hắn mà còn sai hạ nhân giúp hắn tắm rửa, lại cho hắn thêm hai bộ xiêm y, sau đó còn giữ người lại trong trang viện dưỡng thương.

Thuở ấy ta thực sự rất tinh nghịch, trẻ con trong trang viên ai nấy đều sợ không dám chơi cùng, ta bèn tìm đến Tạ Hiên, ta lôi kéo và bắt hắn cùng ta trèo cây hái đào, bắt ve, thêm lội ruộng bắt cá chạch. Thậm chí còn nảy ra ý muốn xuống sông mò trai, nhưng chưa kịp làm đã bị mẫu thân phái người kéo về.

Tạ Hiên đã ôm hết mọi lỗi lầm vào người, nhờ vậy mà ta không bị trách phạt. Vì thế nên ta càng yêu thích hắn hơn.

Bọn ta dần dần càng thân thiết, mẫu thân cũng giữ hắn lại trang viên và còn để hắn đi theo ta đến gặp một vị tiên sinh gần đó học chữ. Nhưng chẳng ai ngờ được Tạ Hiên là kẻ thiên tư thông minh, rất nhanh đã được tiên sinh yêu mến, chẳng bao lâu liền đỗ đồng sinh, hai năm sau lại liên tiếp vượt qua huyện thí, phủ thí, rồi đến năm mười bốn tuổi đã trở thành tú tài.

Cũng bởi lẽ ấy nên hắn được Tạ lão tú tài nhận lại.

Trước khi rời đi, hắn quỳ trước phụ mẫu ta và dập đầu ba cái thật mạnh...

 

2

Mẫu thân nói Tạ Hiên là kẻ trọng tình nghĩa, ắt sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy.

Chương tiếp
Loading...