Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ta Đã Trở Lại, Tại Hiên
Chương 11
Chỉ tiếc, lần này không còn quan binh tương trợ, bọn ta chỉ thắng hiểm.
Nhờ đông người nên bọn ta cũng liều mạng giết sạch bọn chúng.
Nhưng cái giá phải trả quá đắt!
Hơn hai trăm tộc nhân bỏ mạng, ngay cả sai dịch cũng chết quá nửa.
Lặng lẽ đào hố chôn cất tộc nhân, còn thi thể sai dịch được đưa về huyện thành.
Lưu Nguyên Phong cùng mẫu thân lo chữa trị cho những người còn sống, trong khi đó, một tộc nhân chi thứ cuối cùng không nhịn được nữa, bắt lấy gia chủ rồi mạnh mẽ đá một cước.
"Trả mạng con ta lại đây!"
Một câu nói, khiến toàn bộ tộc nhân òa khóc thành tiếng.
Ta cũng không kìm được mà đỏ mắt.
Người nọ gào lên, rồi chậm rãi quỳ rạp xuống đất:
"Con ta mới mười sáu tuổi a! Các người rốt cuộc đã làm gì? Khiến bọn ta bị lưu đày chưa đủ, còn muốn mạng của bọn ta? Hết lần này đến lần khác, đến bao giờ mới chịu dừng lại? Muốn chúng ta diệt tộc mới cam lòng sao?!"
Đám gia chủ đều quay đầu né tránh ánh mắt của mọi người.
Ta hít sâu một hơi rồi tiến lên trấn an:
"Thúc đứng lên đi, ta cam đoan đây là lần cuối cùng."
Người nọ khó tin nhìn ta:
"Thật sao?"
Ta gật đầu kiên định:
"Thật! Chúng chẳng qua là vì muốn tiêu hủy chứng cứ Thất hoàng tử tư thông với dị tộc mà thôi.
May thay, chứng cứ đó đã nằm trong tay ta và đã được gửi đến kinh thành."
Gia chủ cùng mấy kẻ biết chuyện đều lộ vẻ kinh hãi.
"Nha đầu miệng còn hôi sữa, dám ăn nói bừa bãi!"
Gia chủ giận dữ quát lớn, tức đến mức ria mép cũng rung lên.
Ta chán nản liếc ông ta:
"Có phải ăn nói bừa bãi hay không, chờ thêm một thời gian nữa chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Bọn họ ngay lập tức nhìn nhau đầy bối rối.
Dù sao Tạ Hiên cũng là người đã tái sinh, ta tuy khinh thường việc hắn thay lòng đổi dạ, nhưng năng lực của hắn thì không thể phủ nhận. Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Bọn ta băng đèo lội suối đến nơi lưu đày, trên tay đã có ngàn lượng bạc trắng.
Sau khi giao toàn bộ số bạc kiếm được cho quân trấn thủ, họ liền phân cho bọn ta công việc nhẹ nhàng nhất.
Một số tộc nhân phục vụ binh lính, phần còn lại đi khai hoang.
Mẫu thân vì dọc đường theo Lưu Nguyên Phong học y thuật, nên có chút kinh nghiệm, được giữ lại làm nữ y, công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Những thiếu niên luyện võ được giữ lại một nửa, số còn lại theo phụ thân ra ngoài buôn bán, bạc kiếm được chia theo tỷ lệ chín - một.
Cứ thế đã tròn một năm trôi qua, tộc nhân tuy không sống giàu có, nhưng chí ít cũng bình an vô sự.
Mới hôm trước bên chi thứ có người sinh con, ai nấy đều cảm thấy cuộc sống ngày càng có hy vọng.
Chỉ có đám người gia chủ là bắt đầu ngồi không yên.
Khi nghe tin có kẻ bên gia chủ lén rời khỏi nơi lưu đày, ta chỉ cười lạnh.
"Tuyết Ninh tỷ tỷ, không đuổi theo bắt về sao?" Một thiếu niên lo lắng hỏi. "Đuổi làm gì? Chúng ta mỗi ngày khai hoang không mệt à? Cứ để bọn họ đi." Đi rồi, mới có thể chết tâm.
Kẻ kia đi ba tháng không thấy trở về, gia chủ lại một phen hoảng loạn và tiếp tục phái thêm một người nữa.
Cùng lúc đó, phụ thân sau chuyến buôn bán trở về, đã dâng lên thủ lĩnh quân trấn thủ hai ngàn lượng bạc cùng vô số vật tư, sau đó lặng lẽ nói với ta: "Ninh nhi, cha đã nghe tin—Tạ Hiên thật sự đỗ trạng nguyên rồi!" "Đứa trẻ này thật có tiền đồ, nếu năm đó con chịu gả cho nó thì giờ đã..."
Nhưng khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của ta, phụ thân sững lại:
"Ninh nhi, chẳng lẽ kiếp trước…"
Ta khẽ gật đầu:
"Hắn cũng là trạng nguyên."
Phụ thân thở dài tiếc nuối:
"Aizz, thật đáng tiếc..."
Có gì mà tiếc?
Một người thê tử thô tục từ nơi hẻo lánh như ta, chỉ có thể bị hắn giấu ở hậu viện hoặc trang viên nào đó, chẳng khác gì một kẻ vô hình không thể lộ mặt với đời.
So với kiếp trước bị giam hãm như thế, chẳng phải bây giờ thoải mái hơn sao?
Nghĩ đến khoảng thời gian cuối cùng ở kiếp trước, ta chỉ cảm thấy chính mình khi ấy đúng là đầu óc bị mỡ che mất.
Dù có sảy thai hay thân thể suy nhược thì sao?
Đã luyện võ rồi, chẳng lẽ mấy bức tường cao ở biệt trang có thể giam cầm được ta?
Ấy vậy mà ta lại cam tâm chìm đắm trong đau khổ vì tình, không thể tự thoát ra, đúng là ngu xuẩn đến tột cùng.
Kiếp này không cần nói đến phụ mẫu, chỉ riêng việc khai khẩn trồng trọt cũng đã hơn hẳn chuyện ngồi bên cửa sổ rơi lệ chờ phu quân.
14
Thoáng chốc, một năm nữa lại trôi qua.
Nhờ hai năm buôn bán, vùng đất lưu đày này cũng dần trở nên phồn thịnh, thấp thoáng đã có khí tượng phồn hoa.
Ngay khi bọn ta vui mừng chuẩn bị đón Tết thì có thánh chỉ đến.
Lâm gia tộc được rửa oan, cả tộc vui mừng khôn xiết.
Gã thái giám truyền chỉ cũng đặc biệt đem đến khẩu dụ cho ta:
"Thập Nhị hoàng tử và Lâm gia Tuyết Ninh tương giao từ thuở hàn vi..."
Đầu óc ta oanh một tiếng, trống rỗng.
Phụ mẫu cũng vô cùng kinh ngạc.
Đợi đến khi thái giám đọc xong, ta mới cố đè nén nỗi bàng hoàng trong lòng mà cất tiếng hỏi:
"Chẳng phải Tạ Hiên là đứa con thứ tám lưu lạc bên ngoài của Hầu gia sao?"
Thái giám khẽ liếc ta, giọng điệu thản nhiên: "Chớ có hồ ngôn, phải gọi là Thập Nhị hoàng tử!"
Rồi lại hỏi:
"Cô nương có nguyện ý gả cho Thập Nhị hoàng tử không? Nếu đồng ý, chính là hoàng phi, từ nay vinh hoa phú quý vô song..."
Lão còn chưa nói xong, ta đã trực tiếp cắt ngang:
"Dân nữ không nguyện ý."
Thái giám không thể tin nổi, trừng mắt nhìn ta:
"Ngươi... ngươi vừa nói cái gì?"
Mẫu thân lúc này đã bình tĩnh lại, lặp lại một lần nữa: