Ta Đã Trở Lại, Tại Hiên

Chương 13



Nhưng vừa nhìn rõ người đến, hắn ta lập tức nuốt sạch phần còn lại của câu nói.

Lưu Triệu Hưng kéo thê tử mình cúi đầu chào hỏi Tạ Hiên, sau đó lặng lẽ chuồn đi như bôi dầu dưới chân.

Tiểu Biện Tử phản ứng chậm hơn một nhịp, lúc này mới kịp nhận ra bản thân đã nói hớ, vội chửi thầm Lưu Triệu Hưng gian xảo, rồi cũng cuống cuồng bỏ chạy.

Tạ Hiên ngồi xuống bên cạnh ta.

Ta nâng chén trà lên, hắn tự nhiên cầm lấy ấm rồi rót đầy.

Ta cười nhạo: "Danh chấn thiên hạ như Thập Nhị hoàng tử sao lại có thời gian về trấn Bình An?"

Thấy hắn chỉ bình thản mà không phản ứng lại, ta cảm thấy chẳng thú vị nữa, bèn nghiêm túc hỏi:

"Lần này trở về là để đón ngoại tổ của huynh sao?"

Tạ Hiên rót một chén trà cho mình, hắn nhấp nhẹ, rồi mới sâu sắc nhìn ta.

"Ta đến để hỏi nàng một câu."

Ta nhướn mày: "Hỏi đi."

Hắn mím môi, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói:

"Ninh nhi, nếu ta trở thành thứ dân, quay lại trấn Bình An, nàng có nguyện gả cho ta không?"

Ta lắc đầu.

Sắc môi Tạ Hiên lập tức tái nhợt.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Tạ Hiên, huynh xem bầu trời cao bao nhiêu, núi xanh biếc nhường nào. Nhưng nếu gả cho huynh, chỉ sợ sẽ chẳng còn cơ hội được thấy nữa."

Sau một hồi lâu, phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp:

"Xin lỗi."

Ta biết, hắn đang xin lỗi vì kiếp trước đã giam cầm ta trong bốn bức tường hậu viện chật hẹp.

Ta quay lại nhìn hắn, nở nụ cười nhàn nhạt:

"Kiếp trước, huynh lừa ta, giấu ta, khiến ta sống như một phế vật, chỉ biết đắm chìm trong những đau khổ của tình yêu. Nhưng nghĩ đến việc huynh đã trừ khử Thất hoàng tử và Cố gia, coi như báo thù cho cha mẹ ta… Ta tha thứ cho huynh."

"Nàng đã biết?" Trong mắt Tạ Hiên hiện lên chút mong đợi. "Vậy thì…"

Ta không để hắn nói hết, chỉ đứng dậy mà chậm rãi hành lễ:

"Ân oán đã xong, Thập Nhị hoàng tử, từ nay không gặp lại."

 

 

[Phiên ngoại - Tạ Hiên]

Kiếp trước, ta hao tổn tâm cơ tiếp cận Cố Yên Yên, mượn nàng ta để thâm nhập phe cánh của Thất hoàng tử, ẩn nhẫn suốt bảy năm, cuối cùng gom đủ chứng cứ rồi một lưới bắt gọn bọn chúng.

Ta tưởng rằng rửa sạch nỗi oan cho nhạc phụ nhạc mẫu, từ nay có thể đường hoàng đối diện với Ninh nhi.

Nhưng ngay khi ấy, gia nhân hốt hoảng chạy đến báo tin—

Ninh nhi qua đời rồi.

Nàng còn chưa đến bao mươi, sao có thể chết được?

Ta không tin.

Ta phi ngựa như bay đến biệt trang ngoài thành, chỉ thấy một thi thể gầy gò héo úa.

Ta gọi hạ nhân trong trang đến hỏi, từ miệng họ ta mới biết—

Ninh nhi ngày ngày ngồi bên cửa sổ, mặt mày u sầu.

Nàng chưa từng leo qua giả sơn trong viện, chưa từng trèo lên cây táo cạnh tường.

Ta tưởng rằng, đưa nàng đến biệt trang ở ngoại ô kinh thành, bố trí người bảo vệ thì nàng có thể tránh xa nguy hiểm.

Nhưng nào ngờ, ta đã khiến nàng sống khổ sở đến mức này.

Cái sân viện bốn bức tường này, giống như một cái lồng đã giam cầm Ninh nhi.

Không, không chỉ là biệt trang này.

Là kinh thành. Là ta.

Ta đã giam hãm con người hoạt bát rực rỡ ấy trong một nhà tù.

Rốt cuộc nàng tựa như cánh chim bị nhốt, dần dần mất đi sinh khí.

Khi Ninh nhi được hạ táng, ta không còn gắng gượng nổi mà hộc máu ngất xỉu.

Khi tỉnh lại thì trước mắt ta là trấn Bình An.

Ta vui mừng khôn xiết—

Ta sống lại rồi?!

Kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không để Ninh nhi một mình chịu đựng cô độc.

Ta sẽ không lừa dối nàng nữa.

Ta sẽ cùng nàng giải quyết tất cả khó khăn.

Nhưng…

Ninh nhi không cho ta cơ hội nữa.

Nàng nói:

"Ngốc một đời là đủ rồi."

Ta không cam lòng, nhưng khi ấy ta có tư cách gì để khuyên nàng?

Nếu Ninh nhi chọn theo nhạc phụ nhạc mẫu lưu đày, vậy ta sẽ bảo vệ họ trên suốt hành trình.

Ninh nhi không biết rằng—

Ngay từ khi ta lên phủ thành đọc sách, kinh thành đã có người phái người đến.

Tin tức của Lâm gia cũng là bọn họ truyền đến.

Có bài học từ kiếp trước, kiếp này ta hết sức cẩn trọng.

Ta rèn vũ khí phòng thân cho Ninh nhi, sắp đặt cao thủ từ kinh thành vào đội ngũ sai dịch, để họ bí mật báo cáo tình hình.

Tất nhiên, đổi lại là ta phải tham gia kỳ thi Hương.

Hầu gia hứa sẽ điều quan binh đến huyện Tẩm hộ tống.

Nhưng điều ta không ngờ nhất chính là—

Kiếp này, người nhận ta không phải Ninh Viễn Hầu, mà là Hoàng Thượng!

Ta bấy giờ mới bừng tỉnh—

Kiếp trước, có lẽ chính vì ta không chịu bỏ Ninh nhi mới khiến Hoàng Thượng phẫn nộ, cho rằng ta không đáng trọng dụng, nên mới không nhận ta.

Thậm chí ngay cả Ninh Viễn Hầu, dù biết ta báo thù cho nhạc phụ nhạc mẫu, cũng không đứng ra giúp đỡ.

Ngoài bất ngờ ra, ta càng thấy vui mừng.

Kiếp trước, ta tốn bảy tám năm mới có thể tiêu diệt được Thất hoàng tử.

Kiếp này, ta đã là Hoàng tử rồi— Chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều!

Nghĩ đến mấu chốt của việc thu thập chứng cứ, ta lập tức viết thư cấp báo cho sai dịch.

Ninh nhi quả nhiên không làm ta thất vọng.

Rất nhanh, nàng đã tìm ra chứng cứ mà nhà họ Lâm che giấu.

Nhưng dù có vậy, Thất hoàng tử là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, lại có vô số kẻ ủng hộ.

Ta đã mất hẳn hai năm mới có thể lật đổ hắn ta, rửa sạch nỗi oan cho nhà họ Lâm.

Vốn tưởng rằng có thể trở về trấn Bình An tìm Ninh nhi, nào ngờ…

Thất hoàng tử sau khi thất thế vẫn còn bè phái phản loạn.

Ta đành phải ở lại để diệt cỏ tận gốc.

Sau chính biến trong cung, ta cầu xin Hoàng thượng giáng ta làm thứ dân.

Hoàng thượng giận dữ.

Nhưng ta đã hạ quyết tâm, bất đắc dĩ, Ngài cùng ta đánh cược một ván.

Mang theo một tia hy vọng cuối cùng, ta rong ruổi ngàn dặm đến tìm Ninh nhi.

Nhưng nàng chỉ nói:

"Ân oán đã xong, từ nay không gặp lại."

Ván cược này, cuối cùng ta vẫn là kẻ thua cuộc.

Đêm xuống, ta ngồi dưới gốc cây đa lặng lẽ uống rượu.

Bỗng một bóng người lặng lẽ đến gần.

Giọng nói trầm ổn vang lên:

"Năm đó, ta từng nói với mẫu thân ngươi—

Chuyện đã qua không thể níu kéo, nhưng tương lai vẫn có thể đổi thay.

Tiếc rằng, bà ấy lại chìm đắm trong bi thương và kiêu hãnh, chẳng thể tự thoát ra, cũng chẳng thể lo lắng cho ngươi."

"Hôm nay, lời này cũng dành cho ngươi."

Tạ Hiên nhìn bóng lưng ngoại tổ phụ chống gậy quay đi, dáng hình còng xuống, hòa vào màn đêm.

Có kẻ đi ngang qua liếc nhìn, rồi vội vàng lùi lại một bước.

Là Lưu Triệu Hưng, tên mập lắm lời ngày trước.

"Thập Nhị Hoàng... Ai, thôi thì ta vẫn gọi ngươi là Tạ Hiên đi."

Lưu Triệu Hưng thở dài rồi vỗ vỗ vai ta, lại bĩu môi nói tiếp:

"Ngươi có thể đừng cứ giữ bộ mặt lạnh tanh đó không? Nhìn mà phát rợn!"

Ta liếc xéo hắn một cái.

Lưu Triệu Hưng cảm thán:

"Tuyết Ninh bọn họ có thể trở về, chắc hẳn đều nhờ công của ngươi đúng không? Đúng là lợi hại thật, không hổ danh huynh đệ của ta!"

"Huynh đệ?"

Ta hồ nghi nhìn hắn.

"Này, này! Vì ngươi là Hoàng tử thì không nhận chúng ta làm bằng hữu nữa hả?"

Nói rồi, hắn ta theo phản xạ rụt cổ, sau đó lại cứng cổ lên rồi cường điệu nói:

"Nhưng mà này, ngươi đây là mượn rượu giải sầu sao? Không phải ngươi bây giờ là Hoàng tử cao cao tại thượng rồi à? Còn có cái gì mà phiền não?"

Phiền não gì ư?

"Ta đánh cược thua rồi a!"

"Thua cược thì thua cược, có mất gì đâu, làm như trời sập vậy!"

"Cược cái gì?"

Ta tỉnh táo thêm vài phần.

Lưu Triệu Hưng khinh bỉ nhìn ta:

"Không phải chứ, Tạ Hiên, ngươi cá cược mà còn không có tiền đặt sao?"

Ta bật cười.

"Không phải ta, mà là người khác."

"Vậy thì càng tốt! Ngươi thua mà không mất một xu, thế thì uống rượu làm gì?"

Ta gật đầu cái rụp:

"Phải, phải! Cái thứ rượu nhạt nhẽo này, không uống nữa!"

Nói rồi, ta đặt mạnh bình rượu xuống, đứng dậy bước về phía bố trang.

Thua thì thua!

Thua dưới tay Tuyết Ninh, cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.

Không gả thì không gả!

Đại Ngu rộng lớn như thế, nàng đi đâu thì ta liền theo đó!

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...