Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
THÁI TỬ, TA CHỈ LÀ MỘT KẺ MÙ
Chương 2
mười tội lớn của tam hoàng tử, tam hoàng tử sợ đến mặt mày xám xịt, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói Bùi Ngự sử vu oan cho hắn.
Triều thần không phục.
“Hừ, nếu thật sự là vu oan, sao lại có người sốt sắng phái người đi ám sát ông ta chứ?”
Bùi Ngự sử dùng chính tính mạng của mình, chứng minh tấu chương kia là sự thật. Tam hoàng tử trăm miệng cũng không thể biện bạch, ngay ngày hôm đó đã bị hoàng đế hạ lệnh áp giải vào Tông Nhân Phủ.
Mẫu tộc của tam hoàng tử thế lực rất lớn, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thái Tử Tiêu Nguyên. Biến cố này vừa xảy ra, mẫu tộc của hắn lập tức hành động, tìm đến Lục Vân Cảnh, Thiếu khanh Đại Lý Tự nổi danh là thần thám, đích thân phụ trách vụ án này.
5
“Dao Dao, hôm qua con vừa hay đi ngang qua khu rừng đào kia, con cứ thành thật nói với Lục đại nhân là được, hắn sẽ không làm khó con đâu.”
Phụ thân ôn tồn an ủi ta vài câu, trong lòng ta càng thêm sợ hãi.
Bùi Ngự sử là tâm phúc đắc lực của nhị hoàng tử, ông ta vừa chết, mọi người đều nghi ngờ là tam hoàng tử ám sát. Tam hoàng tử chắc chắn sẽ nghi ngờ đây là khổ nhục kế của nhị hoàng tử, hai người tranh đấu ầm ĩ, cuối cùng người được lợi vẫn là Thái Tử.
Tâm cơ của hắn sâu như vậy, ta thật sự có thể lừa gạt được hắn sao?
Sau bữa cơm ta ngồi ở đình giữa hồ cá, đám nha hoàn phía trước bỗng xôn xao một trận, ta liền biết, là Lục Vân Cảnh đến rồi.
Lục Vân Cảnh nổi tiếng là có tướng mạo tuấn tú, chi lan ngọc thụ, năm xưa đỗ trạng nguyên đầu bảng, khuê tú cả nửa kinh thành chen chúc nhau trên đường Trường An ném khăn tay về phía hắn.
Ta cũng từng đi ném một lần, chê khăn tay nhẹ quá ném không tới, bèn nhét đá vào bên trong, một phát trúng sau lưng hắn, ta còn khoe khoang với nhị tỷ tỷ hồi lâu.
“Thẩm cô nương, cá trong phủ nhà cô nương nuôi thật không tệ.”
Một giọng nói thanh lãnh, trầm ổn vang lên sau lưng, lòng ta chấn động, buông mẩu bánh bao vụn trong tay xuống, thở dài một tiếng.
“Trước khi mắt mù, ta thích nhất là nhìn chúng tranh nhau ăn, bây giờ không thấy được nữa rồi, nghe tiếng nước cũng coi như là tốt.”
Lục Vân Cảnh một thân quan phục màu đỏ tươi, dung mạo càng thêm xuất chúng so với dĩ vãng, ta quay đầu nhìn về hướng hắn, mượn cơ hội giả mù, nhìn chằm chằm vào mặt hắn không rời mắt.
Lục Vân Cảnh bị ta nhìn đến ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng, đưa tay huơ huơ trước mắt ta.
“Mắt cô nương bị bệnh đã được mấy ngày rồi?”
“Được hơn một, hai tháng rồi ạ.”
“Bản quan có chút hiểu biết về y thuật, Thẩm cô nương có thể đưa tay ra để bản quan xem qua được không?”
Lố bịch, cái gì mà y thuật cao siêu, chẳng lẽ chỉ xem tay, ngươi còn có thể nhìn ra ta là giả mù sao? Ta không tin. Ta không chút để ý xòe hai bàn tay, đưa đến trước mặt Lục Vân Cảnh.
“Xem đi.”
Lục Vân Cảnh cúi đầu xem xét một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc như điện, nhìn thẳng vào mắt ta.
“Người mù mắt, vốn quen dùng tay để sờ đồ vật xung quanh, lòng bàn tay khó tránh khỏi sẽ có chút vết thương nhỏ. Thời gian hai tháng, đầu ngón tay cũng sẽ xuất hiện vết chai, tay của cô nương ngược lại bảo dưỡng thật tốt.”
Má ơi, có lý quá đi, sợ chết ta rồi, không hổ là Thiếu khanh Đại Lý Tự trẻ tuổi nhất.
6
Ta có một tật xấu, khi bị dọa sợ, thường đờ đẫn như khúc gỗ, một lúc sau mới phản ứng được. Khi tỉnh táo lại, cảm giác sợ hãi trước đó đã qua, nên vẫn giữ được vẻ mặt bình thản.
Từ nhỏ phụ thân đã khen ta: "Thái sơn băng trước mặt mà sắc không đổi, có phong thái của bậc đại tướng."
Ta mặt không đổi sắc gật đầu.
“Có lý, nhưng hai tháng này ta suốt ngày nằm trên giường, mọi việc đều có nha hoàn lo liệu, rất ít khi chạm vào đồ vật khác, ngược lại khiến đại nhân thất vọng rồi.”
Có lẽ vì thái độ của ta quá bình tĩnh, Lục Vân Cảnh không truy cứu nữa, chuyển chủ đề, đột nhiên nhắc đến chuyện hôm đó ở rừng đào.
“Hôm đó Thẩm cô nương cùng mẫu thân bản quan cùng xe hồi kinh, trước khi lên xe, đã vào xe ngựa của mình thay y phục?”
“Cô nương chỉ xuống xe đi bộ chừng một nén hương thời gian, vì sao phải cố ý thay y phục, chẳng lẽ trên y phục dính phải thứ gì đó không nên dính, ví như ———– vết máu?!”
Lục Vân Cảnh đột nhiên tiến sát đến trước mặt ta, hạ thấp giọng, từng tấc từng tấc dò xét vẻ mặt của ta.
Ta càng thêm hoảng loạn, a, đúng rồi, ta vì sao lại thay y phục nhỉ?
Đầu óc ngưng trệ một lát, mặt ta đỏ bừng cúi gằm xuống.
“Lục đại nhân, ta là đi tiểu tiện, do không nhìn thấy nên tiểu tiện ra cả váy.”
Lục Vân Cảnh: …
Không ngờ ta lại trả lời thẳng thắn như vậy, hắn rõ ràng sửng sốt một chút, không được tự nhiên dời tầm mắt đi.
Ta chưa từng nghĩ, một ngày nào đó lại đối mặt với trạng nguyên nổi tiếng bàn luận chuyện tiểu tiện của mình. Nhưng từ bỏ sĩ diện, ta lại cảm thấy như con lợn chết không sợ nước sôi.
“Ồ, ta thích tiểu tiện ở nơi hoang dã, đón gió, ngửi hương hoa, có một loại khoái ý.”
Ta đang nói cái gì vậy, ha ha, kệ đi, hủy diệt đi.
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Lục Vân Cảnh lập tức nóng đến đỏ bừng, hắn cố gắng duy trì thái độ chuyên nghiệp, tiếp tục thẩm vấn.
“Vậy khi tiểu tiện ở rừng đào, cô nương có nghe thấy âm thanh gì không? Có người nào kêu cứu mạng, có người nào nói chuyện không?”
Ta lắc đầu.
“Không nghe thấy, tiếng tiểu tiện quá lớn, át hết những âm thanh khác rồi.”
Lục Vân Cảnh không nói nên lời, hắn mím môi, bình tĩnh một lát, miễn cưỡng nói vài câu khách sáo, vội vàng rời đi.
“Cô nương sau này nếu nhớ ra được gì, nhất định phải nói cho bản quan biết.”
7
Đợi hắn vừa đi, ta lập tức xụi lơ vai, hít sâu một hơi, dựa vào ghế hành lang ngồi xuống.
Lưu Ly vội vàng chạy tới.
“Tiểu thư, thế nào rồi ạ?”
Ta thở dài.
“Ngươi hầu hạ ta về phòng thắt cổ tự tử đi.”
Lưu Ly kinh hãi.
“Cái gì? Tiểu thư, chúng ta bị phát hiện rồi sao?”
“Không sao, ai, ta chỉ là cảm thấy, mấy ngày tới, không muốn gặp bất cứ ai nữa.”
Ta trốn trong phòng mấy ngày, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, vọng tưởng đợi chuyện này qua đi. Không ngờ, Lục Vân Cảnh điều tra mấy ngày, chuyện này lại có tiến triển mới. Tiến triển cụ thể thế nào hắn cũng không nói, chỉ nói là đã có hiềm nghi phạm, nhưng quá trình cụ thể lại cần ta phối hợp.
Ta rất khó xử.
"Lục đại nhân, mắt ta không tiện, đi dự tiệc thưởng hoa làm gì?"
Lục Vân Cảnh mặt lạnh tanh.
“Là thông báo cho cô nương, không phải thỉnh cầu cô nương.”
Nói xong rất giữ khoảng cách lùi lại một bước lớn, đứng cách ta rất xa, tựa hồ trên người ta có thứ gì đó dơ bẩn lắm.
Ta chẳng lẽ còn có thể tiểu tiện lên người ngươi chắc?
Tức chết đi được!
Tiệc thưởng hoa mà Lục Vân Cảnh nói, được tổ chức ở trang viên suối nước nóng phía đông ngoại ô của Bình Dương công chúa. Bình Dương công chúa và nhị hoàng tử là cùng mẹ sinh ra, là vị công chúa được thánh thượng sủng ái nhất.
Trong trang viên trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối, đào hồng liễu lục, trăm hoa đua nở, cảnh sắc cực kỳ tươi đẹp, nhưng ta lại không có tâm trạng thưởng thức.
Bởi vì vừa bước vào sân, ta liền thấy phía xa có mấy bóng dáng màu minh hoàng. Mấy vị hoàng tử hoặc đứng hoặc ngồi, Thái Tử cũng ở trong số đó, đang hứng thú nhìn chằm chằm ta.
“Lục Vân Cảnh, ngươi dẫn nàng ta đến đây làm gì?”
Lục Vân Cảnh không chút biến sắc, nhàn nhạt liếc nhìn Thái Tử một cái.
“Ồ? Điện hạ quen biết nàng ta sao?”
8
Xong rồi, trán ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Ta chỉ là con gái của một tiểu quan ngũ phẩm, thân thể lại không tốt, phần lớn thời gian đều ru rú trong nhà, Thái Tử sao có thể quen biết ta được?
Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên, không ngờ ngươi nhanh như vậy đã bại lộ rồi, ngươi cái tên ngốc này! Đừng có liên lụy đến ta đó!
Ta cứng đờ tại chỗ, Thái Tử lại khẽ cười một tiếng.
9
Quả nhiên, Nhị hoàng tử mắt sáng lên, tiến lại gần vài bước.
“Lục đại nhân, vậy ngài phải bảo hộ cho tốt vị Thẩm cô nương này đấy, bằng không có kẻ nghe được, chỉ sợ Tông Nhân Phủ cũng chẳng chứa nổi, muốn xông ra giết người đấy.”
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đều là phe cánh của Tam hoàng tử, nghe Nhị hoàng tử nói vậy, lập tức giận tím mặt xông lên tranh cãi.
“Nhị hoàng huynh có ý gì? Vụ án này còn chưa có kết luận đâu. Huynh đừng có mà vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Đúng đấy, Thẩm cô nương, hôm nay ở trong vườn này, phải tránh xa vị Nhị hoàng tử này ra đấy.”
Mấy vị hoàng tử trước mặt ta ồn ào tranh cãi, ta nghe mà mồ hôi lạnh toát ra.
Ta là thân phận gì, xứng nghe những lời này sao?
May mắn thay, Bình Dương công chúa kịp thời giải vây, nàng ta trợn mắt, hừ lạnh một tiếng nói: “Cãi nhau cái gì, thẩm án tự nhiên có Lục Vân Cảnh, các ngươi ai cũng đừng có mà chỉ tay năm ngón, gây áp lực cho hắn.”
Nói xong liền trực tiếp bước tới nắm tay ta.
“Ngươi yên tâm, đã nói là hắn bảo hộ ngươi, hôm nay ở phủ ta, ta tự nhiên sẽ không để ngươi sứt mẻ một sợi lông.”
Ta vội vàng nắm chặt lấy cánh tay Bình Dương công chúa, vẻ mặt cảm kích gật đầu.
“Công chúa, ngài thật là người tốt.”
Yến tiệc được bày ở thủy tạ bên hồ, Bình Dương công chúa sắp xếp vị trí của ta ở ngay cạnh nàng, còn sai nha hoàn thân cận đích thân gắp thức ăn cho ta. Ta máy móc gắp thức ăn, nuốt không trôi, căn bản không có tâm trạng thưởng thức mỹ vị.
Bởi vì Thái Tử đang ngồi ngay đối diện ta, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, ngón tay gõ nhịp điệu lên mặt bàn, bỗng nhiên cười nói:
“Có thể được Kiển Thu tỷ tỷ đích thân gắp thức ăn, cũng coi như là phúc khí của ngươi.”
“Là phúc khí của ngươi” ba chữ này, hắn cố ý nhấn mạnh ngữ điệu, thanh âm quen thuộc đến lạ, tựa hồ đã từng nghe qua ở đâu đó – Ta ngẩn người một giây, một ý niệm vụt qua trong đầu.
“Được chết dưới kiếm của bản vương, là phúc phận của ngươi.”
Máu trong người ta lập tức đông cứng lại, toàn thân như rơi vào hầm băng, trái tim thẳng tắp chìm xuống đáy vực.
Chết rồi, xong đời rồi!